Chương 708: Kim đâm (3)
Cậu bé vừa nói xong, Thôi Công Bình muốn ra mặt giúp ông ta có cảm giác như nuốt phải hoàng liên đắng ngắt.
Chiến sĩ thi đua à.
Mạc Gia Câu vẫn chưa có lấy một chiến sĩ thi đua được công xã công nhận.
Lúc này, Triệu Huệ Phương bước vào trong phòng, nhìn thấy Mạc Như mặc quần áo nằm sấp trên giường đất, phía trên đắp cái áo khoác quân đội, trong khi trên hai chiếc chăn mới khác thì cắm một bó kim thép sắc nhọn, lấp lánh: “Ái chà, làm sao thế này?”
Thẩm Thục Quân nói: “Chủ nhiệm Triệu, cô muốn đánh vợ chồng chúng tôi thế nào cũng được, sao lại phải dùng thủ đoạn để đối phó với đứa trẻ này chứ. Tôi biết, con gái và con rể tôi đến chống lưng cho chúng tôi khiến người ta hận...”
“Mẹ chiến sĩ thi đua, bà đừng nói như vậy, không có chuyện này đâu, đây nhất định là hiểu lầm. Bà cũng biết lúc chúng tôi khâu chăn lơ đễnh cũng có khả năng làm rơi kim trong đấy mà. Có lẽ không cẩn thận thôi.” Triệu Huệ Phương đã nhận định là bà Ngô cố ý làm, nhưng vẫn cần phải lấp liếm, che đậy.
Thẩm Thục Quân hừm một tiếng: “Vâng, có lẽ là không cẩn thận thật, không cẩn thận làm rơi mười mấy cây kim đều ở trong chăn đệm đưa cho nhà chúng tôi.”
Triệu Huệ Phương muốn xem vết thương của Mạc Như.
Mạc Như lạnh lùng nói: “Cô cảm thấy bị nhiều kim đâm vào như thế thì sẽ như thế nào?”
Muốn xem thì tự mình đâm thử mà xem đi.
Triệu Huệ Phương ngại ngùng đáp: “Đồng chí Mạc Như, có thể là hiểu lầm thôi, cô cho chúng tôi xem vết thương trước, xem có cần phải đi viện hay không.”
Đương nhiên không thể đi bệnh viện rồi, mà rời khỏi Mạc Gia Câu cũng không được. Nếu để người khác biết chiến sĩ thi đua ở Mạc Gia Câu bị người khác dùng kim đâm thì Mạc Gia Câu không cần mặt mũi nữa sao?
Mạc Như nhắm mắt lại không nói gì.
Triệu Huệ Phương nói mấy câu mà Mạc Như vẫn cứng đầu cứng cổ, cô ta cũng có chút lo lắng.
Thẩm Thục Quân nói: “Chủ nhiệm Triệu, cô nên quay về bàn bạc với bí thư đi. Cái chăn này là nhà ông ấy đưa cho, vậy số kim này bên chỗ ông ấy cũng có liên quan.”
Triệu Huệ Phương cũng không chắc chắn, đáp: “Vậy tôi đi điều tra một lát.”
Thẩm Thục Quân không nói gì nữa.
Triệu Huệ Phương rất phỉền muộn, hỏi cho ra nhẽ tình hình ở đây rồi nhanh chóng về báo cáo cho Thôi Phát Bình.
Đợi cô ta đi khỏi, Mạc Như nói nhỏ với cha mẹ cô: “Ba mẹ, mọi người nhất định phải kiên định, vững vàng lên. Chúng ta không muốn làm to chuyện, nhưng nhất định phải mượn chuyện này để đòi bồi thường. Ít nhất là lấy một cái nồi, còn có một ít vại chậu củi lửa mới được.”
Chí ít phải gom cho ba mẹ vật dụng để họ sống qua ngày, nếu không thì uổng công cậu em út bị đâm.
Cô muốn Thôi Phát Trung biết rằng, người nhà của cô rất đáng quý, cái giá của việc đâm một cái là rất đắt.
Hai người gật đầu: “Được, nghe con hết.”
Triệu Huệ Phương ra ngoài tìm Thôi Phát Bình, biết tin, anh ta vội chạy đến nhà bí thư, cô ta cũng đi theo.
Cô ta đi một mạch đến nhà Thôi Phát Trung, mở cài cửa phát hiện cửa không đóng, bước vào: “Bí thư, chị dâu đâu?”
“Vào đi!” Giọng Thôi Phát Trung ồm ồm vọng ra.
Triệu Huệ Phương nhanh bước vào thì gặp Ngô Xuân Hoa đang cúi đầu, dựa vào khung cửa phía tây gian phòng, môi bĩu dài ra có thể treo được chai dầu năm cân.
Thôi Phát Bình nói: “Nhanh báo cáo tình hình cho bí thư biết.”
Triệu Huệ Phương do dự một chút, nhìn Ngô Xuân Hoa một cái, đáp: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì... có thể lúc khâu chăn làm rơi một cây kim đâm làm chiến sĩ thi đua bị thương.”
“Hả?” Thôi Phát Bình kinh ngạc nói: “Sao lại không cẩn thận vậy chứ.”
Thôi Phát Trung xoay đầu nhìn chằm chằm bà Ngô, bà Ngô đang bĩu môi vội quay đầu lại, ra vẻ bất bình tức giận.
Triệu Huệ Phương lựa lời nói: “Chuyện này cũng không thể trách chị dâu được. Phụ nữ chúng tôi cả ngày bận trong, bận ngoài. Có lúc đang khâu chăn, có người đến tìm nên cắm luôn cây kim lên chăn, lúc quay lại thì quên mất, đợi đến khi nhớ ra thì không tìm thấy nó đâu nữa, chuyện này cũng thường hay xảy ra.”
Bà Ngô cảm kích nhìn cô ta.
Thôi Phát Bình hỏi bí thư: “Vậy phải làm sao?”
Thôi Phát Trung đáp: “Dù thế nào đi nữa cũng không được để cô ta đến bệnh viện hay đi lên công xã. Thế này, hãy đi thăm dò xem ý cô ta muốn như thế nào.”
Những chuyện như này phải làm kín kẽ thôi.
Chẳng mấy chốc, Triệu Huệ Phương đã đi hai vòng đến nhà họ Mạc rồi quay về, cô ta mệt đến nổi thở không ra hơi, làm người chuyển lời giữa hai bên mệt chết đi được.
Cô ta đi chuyến đầu tiên, Mạc Như vẫn khăng khăng, nhất định đòi đi công xã cáo trạng.
Cô ta nói thế nào thì Mạc Như cũng không nghe, sau cùng cô ta đành nhờ Thẩm Thục Quân ra mặt khuyên giúp chiến sĩ thi đua đừng làm to chuyện. Tốt nhất vẫn là giữ kín chuyện, cùng lắm thì bồi thường chút gì đấy là được.
Sau đó, Thẩm Thục Quân giúp đỡ khuyên Mạc Như.