Chương 709: Kim đâm (4)
Mạc Như mở miệng liền đòi ba trăm đồng: “Chủ nhiệm Triệu, tôi đây là nể mặt mẹ tôi, bà ấy nghĩ cô là một cán bộ tốt.”
Đây là không muốn hòa giải mà.
Triệu Huệ Phương lại chạy về.
Lượt thứ ba, Mạc Như được ba mẹ khuyên nhủ, cuối cùng cũng thỏa hiệp. Cô đòi mỗi ngày một người một cân khẩu phần lương thực, một cái nồi, hai cái vại nước to nhỏ, bốn cái chậu sành nhỏ to, năm bộ bát đũa, sửa sang lại nhà cửa.
Ngoài ra còn có năm trượng vải và hai cân rưỡi bông.
Nếu không đủ thì miễn bàn.
Triệu Huệ Phương một hơi nói hết điều kiện của Mạc Như, tránh cho việc bị bí thư trách phạt làm việc không có hiệu quả.
Thôi Phát Trung vẫn chưa kịp nói gì thì bà Ngô đã vỗ đùi tức giận: “Cái thứ phụ nữ không biết chừng mực đạo đức đó, ở đại đội không đủ la liếm hay sao mà lại chạy sang chỗ đại đội mà la liếm. Còn đòi năm trượng vải, cần nhiều thế để cả nhà ả treo cổ, nhập liệm, quấn xác à.”
Bà ta vừa mắng chửi vừa đập vào đùi, càng chửi càng khó nghe, sau cùng cảm giác đau đớn như ai đó moi ruột gan bà ta vậy.
Thôi Phát Trung đập bàn: “Im mồm! Nếu không phải tự bà làm điều ngu xuẩn thì đâu xảy ra cơ sự này?”
Bà Ngô nhìn ông ta trách mình thì lại càng không chịu được: “Tôi sao mà ngu xuẩn? Bọn chúng là cái thá gì chứ? Chạy đến thôn chúng ta diễu võ dương oai, ức hiếp chúng ta không có người hay sao chứ? Một đám đàn ông lại để một người phụ nữ cậy quyền thế la khóc om sòm? Nếu các ông sợ, không dám đối phó với cô ta thì để bà đây không sợ mất mặt đi cho. Tôi cũng không phải là cán bộ, tôi là một xã viên, tôi không sợ chiến sĩ thi đua kia, càng không sợ cô ta lên công xã cáo trạng, tôi còn phải đi kiện ngược lại cô ta nữa.”
Nói xong, bà ta giục Triệu Huệ Phương dẫn đường.
Thôi Phát Bình có chút gấp gáp: “Bí thư ư?”
Thôi Phát Trung dựa vào lưng ghế, hơi nhắm mắt chậm rãi nói: “Cán bộ ra mặt không tiện, đàn ông cũng không thể mạnh mồm được. Nhưng phụ nữ đánh nhau thì cán bộ cũng không có cách gì được. Phụ nữ thường vô lý nhất, không quan tâm cán bộ hay chiến sĩ thi đua.”
Bà Ngô nghe thấy ông ta ủng hộ mình thì càng hăng hái, nhất định phải đánh cho chiến sĩ thi đua kia một trận đau để họ biết sự lợi hại của bà ta, sau này không dám đến nữa.
Vậy thì nhà họ Mạc kia không trở mình được nữa, ngoan ngoãn mà cúi đầu.
Về sau càng khổ hơn trước.
Bà ta lập tức ồn ào náo động hét gọi chị em dâu, con dâu, thậm chí là cô cháu dâu. Một nhóm phụ nữ cầm cán chổi, chài cán bột, hơn chục phụ nữ đùng đùng sát khí đi đến nhà họ Mạc tìm Mạc Như tính sổ.
Chồng cô Chu Minh Dũ không ở đây, nhà họ Mạc cũng không có mấy người, cơ bản không phải là đối thủ của bà ta.
Mạc Ưng Tập vẫn đang cầm con dao phay của mình đứng ở ngã tư, đóng vai một cậu bé trinh sát, thấy một nhóm nữ hùng hổ đi đến, cậu bé chạy vội về nhà: “Anh ơi, nhanh cầm vũ khí lên chiến đấu, vợ bí thư dẫn những người phụ nữ đánh đến đây rồi.”
Bởi vì Thôi Phát Trung muốn mượn bản tính la lối om sòm của phụ nữ để tạo ra một sự cố đánh nhau giữa những phụ nữ với nhau nên những người đàn ông nhà Mạc đều bị gọi đi hết, không được tham gia, không được lo chuyện bao đồng để tránh việc chiến sĩ thi đua trách móc.
Quan thanh liêm cũng khó xen vào việc nhà, chứ đừng nói đến việc phụ nữ đánh nhau, cho dù có là trung ương đến cũng không làm gì được.
Vì thế bọn họ cơ bản không sợ.
Mạc Ưng Long cùng Thôi Công Bình nghe thấy động tĩnh thì chạy nhanh đến, nửa đường chặn bà Ngô lại: “Mẹ, mọi người đây là làm cái gì vậy?”
Bà Ngô trừng mắt nhìn: “Ưng Long! Đàn ông các người đừng có lo chuyện bao đồng, đây là chuyện của con gái chúng tôi, ba cậu tìm cậu đấy, mau về nhà đi.”
Ngô Ưng Long nhăn mày: “Là ba tôi đồng ý rồi sao? Các người đừng có làm hỏng chuyện.”
Vợ anh ta, Thôi Hồng Hồng chen đến kéo anh ta đến ven đường: “Anh làm sao thế, giúp người ngoài đối phó với mẹ sao? Anh mau về nhà chăm con đi.”
Cô ta khua cái chài cán bột trong tay: “Ngay cả Sỏa Ni ngốc cũng biết cổ vũ cho ba mẹ cô ấy, em cũng phải biết.”
Mạc Ưng Long sắc mặt u ám: “Bậy bạ.”
Thôi Hồng Hồng thấy anh ta mặt lạnh với cô ta ở ngoài đường, lập tức không vui, căm hận nói: “Ngô Ưng Long! Anh dám đối xử với em như thế sao? Anh đúng là không có lương tâm.”
Mạc Ưng Long nhăn lông mày rậm, rồi quay người bỏ đi.
Thôi Hồng Hồng thấy mặt anh ta sắc mặt u ám, ánh mắt cũng sắc lạnh nên trong lòng run cầm cập, thấy anh ta định đi thì lập tức kéo tay áo anh.
Anh ta càng không nói gì, cô ta càng tức giận, cũng biết chỗ nào mới có thể chọc vào nỗi đau của anh ta, hằn học nói: “Mạc Ưng Long, anh đừng có nói là Sỏa Ni ngốc vừa về thì anh đột nhiên ‘lãng tử quay đầu’ muốn bảo vệ bọn họ, nếu anh thực sự tốt như thế thì tại sao ban đầu nhìn ba và anh cả của anh bị bắt đi, nhìn mẹ anh…