Chương 710: Cắt thịt bồi thường
Thôi Hồng Hồng chỉ biết nói những lời cay nghiệt, nhìn khuôn mặt của Mạc Ưng Long càng tối sầm, đường gân trên trán phồng lên như thể anh ta sẽ bóp chết mình ngay sau đó, thậm chí cô ta còn mong anh ta đánh cô ta.
Nào ngờ Mạc Ưng Long bỏ mặc quay người đi, cũng không quay đầu.
“Này anh quay lại đây.” Thôi Hồng Hồng giậm chân: “Mạc Ưng Long! Tên khốn này, đi một bước mà xem, đi rồi thì đừng có về đây nữa.”
Nói xong, cô ta phát hiện bóng dáng của Mạc Ưng Long biến mất ngay chỗ rẽ, cô ta lo lắng có phải là anh ta đi tìm góa phụ Tôn hay con gái của nhà ông Trương ở trông thôn?
Mạc Ưng Long không nể mặt cô ta, hơn nữa cũng không cãi nhau với cô ta, cũng không dỗ dành cô ta.
Cô ta thấy tức giận kinh khủng.
Cô ta vung chài cán bột định đuổi theo đội binh, lại nghĩ anh ta sẽ không vui, nếu cô ta đi rồi thì anh ta có về lại không?
Nhưng cô ta rất ghét Sỏa Ni ngốc, vẫn luôn chán ghét.
Trước kia, Mạc Ưng Long rất quan tâm Sỏa Ni ngốc, cô ta nhận định là vì Mạc Sỏa Ni xinh đẹp, trắng nõn mảnh khảnh, không cục mịch và đen như cô ta.
Cô ta biết ngoại hình của mình không xứng Mạc Ưng Long, nếu như không phải là con gái của bí thư đại đội, Mạc Ưng Long căn bản không thể lấy cô ta.
Cô ta cũng biết Mạc Ưng Long không thích cô ta, hay nói cách khác không phải là người tốt, nhưng cô ta không kìm được, sống chết nhất định phải gả cho anh ta.
Cô ta chỉ cảm thấy cho dù anh ta không thích cô ta, nhưng cô ta chỉ cần nhìn thấy con người anh, khuôn mặt anh thì cả đời này đã hạnh phúc vui vẻ rồi.
Nhưng dù gì hiện thực và tưởng tượng không giống nhau, cô ta yêu cầu ngày càng nhiều hơn với anh ta, anh ta càng lạnh nhạt với cô ta, tất nhiên cô ta càng thêm bất mãn.
Bởi vì nguyên nhân này, cô ta căm thù tất cả những cô gái trẻ trung xinh đẹp vóc dáng mảnh mai, chỉ cần Mạc Ưng Long nhìn ai hay đối tốt với ai thì cô ta đều cảm thấy có gian tình.
Nhất là Sỏa Ni ngốc đột nhiên dẫn người chồng đẹp trai về nhà mẹ đẻ, con người cũng không còn ngốc nghếch nữa, hai vợ chồng lại là chiến sĩ thi đua, cô ta cho rằng Mạc Ưng Long chắc chắn có suy nghĩ gì đó.
Vậy nên cô ta âm thầm đi tìm bà Ngô kể lể, xúi bà Ngô tìm cơ hội đánh Sỏa Ni ngốc.
Vừa khéo, sư tử Sỏa Ni ngốc mở miệng đòi thứ này thứ kia, bà Ngô đúng lúc mượn đề tài nói chuyện của mình.
Bà Ngô dẫn theo đội quân tóc dài đến nhà họ Mạc, tuy bị hai anh em Mạc Ưng Đường cản lại, nhưng cậy đông người lại đanh đá, bốn người phụ nữ ứng phó với hai anh em, còn bà Ngô thì dẫn ba người phụ nữ khác đi vào nhà.
“Người phụ nữ không biết an phận chết tiệt kia, cút ra đây cho bà, chạy đến nhà mẹ đẻ giở thói ngang ngược, cô nghĩ cô là công chúa tiểu thư hay sao.”
“Công chúa, tiểu thư đều bị lật đổ, hoàng đế cũng khốn nạn, cô định khoe mẽ à.”
“Bắt cô ta lại, cô ta không giữ gìn chuẩn mực đạo đức, chạy đến thôn chúng tôi dụ dỗ đàn ông.”
“Còn chiến sĩ thi đua, có thế mà cũng làm chiến sĩ thi đua sao?”
Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân hoảng hốt, không ngờ kẻ địch lại gian xảo như thế, không nể mặt chiến sĩ thi đua mà muốn cấu xé nhau, không sợ đến công xã đối chất ư?
Hơn nữa, bọn họ bôi nhọ con gái không giữ gìn chuẩn mực đạo đức, thật là độc ác.
Mạc Thụ Kiệt la to: “Mẹ con bé, tôi chặn bọn họ lại, bà bảo vệ con gái mau chạy trốn.”
Mạc Như bảo bọ họ cứ bình tĩnh đừng lo lắng: “Ba, mẹ, hai người đi vào giường đất bên trong đi, đừng đứng trước kẻo bọn họ đánh, xem con xử lý bọn họ.”
Đàn ông còn không sợ, huống gì là phụ nữ.
Cô ta với tay kéo mành cỏ xuống, căn phòng trở nên tối om, ánh sáng cũng vụt tắt, ánh mắt người lớn tuổi không tốt, đi vào cũng không nhìn rõ thứ gì.
Bà Ngô dẫn đầu xông vào với một thanh gỗ to bằng cánh tay, ai ngờ cái chăn bông rách phủ thẳng trước mặt, ba người phụ nữ phía trước xông vào bị phủ lên, đồng thời thanh gỗ trong tay bà ta cũng bị giành mất.
Mạc Như lia ngang cây gậy: “A...”
Ba bà kêu la thảm thiết dưới sàn, chao đảo đến chặn cửa, bà thứ tư chạy gấp gáp, không đề phòng người trước mặt đánh ngã xuống đất, bà ta xông thẳng vào nhào lên chăn bông.
Mạc Như cười khẩy một tiếng, rồi nhảy cẫng lên, vừa khéo giẫm lên cơ thể của bốn bà, vui vẻ nhảy múa.
“A...”
“Gãy xương rồi.”
“Đau chết đi được.”
Con dâu cả của bà Ngô, Tôn Thiến từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy các bà bị chăn bông đè lên người, còn Mạc Như thì đang nhảy ở trên, cô ta tức giận cái cào lửa dài tiến đến đánh.
Mạc Như nhướng mày, duỗi tay thăm dò thế đánh của kẻ thù, cô có không gian giúp đỡ, ý thức được năm giác quan nhạy bén, có thể nhanh chóng và chính xác cảm nhận đòn tấn công của kẻ thù: “cất” và “thả”, ngay khi hai lệnh được phát ra thì cái cào lửa nhanh chóng biến mất và xuất hiện trong tay cô.