Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 711 - Chương 711: Cắt Thịt Bồi Thường (2)

Chương 711: Cắt thịt bồi thường (2) Chương 711: Cắt thịt bồi thường (2)

Chương 711: Cắt thịt bồi thường (2)

Tốc độ quá nhanh, Tôn Thiến hoàn toàn không nhìn rõ, chỉ thấy trước mắt cái cào lửa đã ở trong tay Mạc Như.

Mạc Như không khách sáo với bọn họ nữa, cô đánh bọn họ tả tơi.

Chẳng phải bọn họ muốn bêu xấu cô, đánh cô, sau đó còn thừa cô động đến ba mẹ cô hay sao?

Nghĩ là đàn ông không ra mặt thì những phụ nữ đanh đá ra mặt có tác dụng không?

He he, cho các người biết sức chiến đấu của chiến sĩ thi đua.

Cô vịn vào thành giường đất ra sức nhảy, thỉnh thoảng còn dùng cái cào lửa đánh thật mạnh mấy bà vài cái, bọn họ đau đớn kêu la thảm thiết.

Mấy bà bị Mạc Như đánh một trận, tiếng kêu la đã nhỏ đi rất nhiều.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.” Tôn Thiến giật mình.

Triệu Huệ Phương chạy vào trong, kinh ngạc nói: “Có chuyện gì thế?”

Mạc Như cười tít mắt nhìn cô ta: “Chuyện lớn rồi, cô đi gọi bí thư đại đội và đội trưởng đến đây đi.”

Triệu Huệ Phương giả vờ không biết: “Đồng chí chiến sĩ thi đua, chẳng phải nói là cho hai cái nồi và sửa nhà hay sao? Sao lại đánh nhau rồi?”

Mạc Như lạnh lùng nói: “Chủ nhiệm Triệu, cô đừng có giả bộ hồ đồ nữa, cô chuyển lời như thế nào? Chắc không phải là cô chuyển lời linh tinh rồi tìm người đến đánh chiến sĩ thi đua chứ?”

Triệu Huệ Phương nhăn mặt: “Oan uổng quá, hoàn toàn là hiểu lầm, là hiểu lầm, tôi đi điều tra xem chuyện này là thế nào.”

Mạc Như nói: “Chủ nhiệm Triệu, điều kiện phải tăng thêm rồi.”

Chiến sĩ thi đua bị đâm và nhóm phụ nữ đanh đá đến đánh chiến sĩ thi đua, cái giá phải trả không giống nhau.

Người đến trước đòi năm trượng vải và năm cần bông, sao đủ được?

Cần phải tăng gấp đôi.

Triệu Huệ Phương bất giác rùng mình: “Đồng chí chiến sĩ thi đua, cô muốn bao nhiêu?”

Mạc Như nói: “Không nhiều, khoảng hai mươi trượng vải, hai mươi cân bông lót, nếu không thì chờ nhận xác đi. Một đám phụ nữ mang hung khí đến mưu sát chiến sĩ thi đua, chết cũng không đáng tiếc.”

Bà Ngô bị đè ở dưới, nghe thấy Mạc Như đòi nhiều như thế, bà ta vừa sốt ruột vừa giận dữ, liều mạng hét to: “Không được, không được...”

Mạc Như thấy bà ta còn có sức la hét nên rút một cây kim trên giường đất, đâm bà Ngô phát ra tiếng.

“A...”

Một âm thanh thê thảm bay lên tận mây xanh.

Ba anh em Mạc Ưng Đường sợ chị gái chịu thiệt, khó khăn lắm mới thoát khỏi đám phụ nữ chạy vào trong, thấy Mạc Như đang chơi trò đập chuột.

Những người phụ nữ bị đâm ở bên dưới rất thê thảm, ai cũng la hét thảm thiết như heo.

Mạc Ưng Tập cười to ha ha, cười đến ngã nhào.

Triệu Huệ Phương đành phải gọi bí thư và đội trưởng đến.

Lúc này, Mạc Như lật úp chiếc bàn gãy chân đè lên chăn bông dưới đất và đếm người, cô và Mạc Ưng Tập đứng lên trên chơi đùa.

Thôi Phát Trung tức giận đến mức râu tóc rũ rượi, chỉ về phía Mạc Như: “Cô, cô...”

Mạc Như cười: “Bí thư, ông giấu kim trong chăn bông của mình để cố tình làm chiến sĩ thi đua bị thương, chẳng những không đưa chiến sĩ thi đua đến bệnh viện điều trị, mà còn khuyến khích mấy bà vợ dẫn theo đám phụ nữ đanh đá đến đánh chiến sĩ thi đua, cũng may có Mao chủ tịch và Đảng bảo vệ chiến sĩ thi đua, biến nguy thành an.”

Mạc Ưng Tập cũng phối hợp nhảy cẫng lên, bên dưới lập tức vang lên tiếng kêu la thảm thiết, đó là bà Ngô.

Lúc này trời cũng đã hửng sáng, bên ngoài vang lên tiếng roi lanh lảnh, một giọng nói truyền đến: “Sỏa Ni, Sỏa Ni, chúng tôi đến cổ vũ cháu, có kẻ khốn nào ức hiếp cháu không, chúng tôi sẽ đánh hắn giúp cháu.”

Nghe giọng nói thì chính là Chu Thành Liêm.

Mạc Như vui mừng nói với bọn Mạc Ưng Đường: “Anh rể đến rồi.”

“Anh rể!” Mạc Ưng Tập sốt ruột hơn ai hết, nhảy qua bậc cửa bay lên.

Thôi Phát Trung biết cách này lại tính sai, không ngờ nhiều phụ nữ thế này không đánh lại chiến sĩ thi đua, chẳng lẽ chiến sĩ thi đua có hộ thể thực sự hay sao?

Nghĩ kỹ xem Mạc Như làm sao trở thành kiểu mẫu phụ nữ, có một số người thấy đau đớn.

Mạc Như nhìn Thôi Phát Trung và Thôi Phát Bình cười: “Hai người quyết định xong chưa?”

Thôi Phát Trung nghiến răng: “Những điều kiện khác đều đáp ứng, chỉ có vải là không nhiều, mười trượng vải, hai mươi cân bông lót.”

Mạc Như nhún vai: “Không sao cả, dù sao trong mắt bí thư, mấy bà cạm bã này chỉ đáng mười trượng vải, không đáng hai mươi trượng vải, đồng ý. Một tay bồi thường, một tay giao người.”

Đừng có mơ bảo cô thả người trước.

Thôi Phát Trung nói với Triệu Huệ Phương: “Cô dẫn người đi lấy.”

Bà Ngô la to: “Đừng… đừng”

Chìa khóa vẫn còn ở trên người bà ta.

Triệu Huệ Phương nói: “Bí thư, hay là để chị dâu tự lấy.”

Cô ta không dám động vào người bà Ngô, ai mà biết chỗ nào không được chạm vào.

Vải và bông chỉ có thể để bà Ngô tự đưa, nhà cô ta không còn dư nhiều, nhà người khác lại không dư dả gì.

Thôi Phát Trung nhìn Mạc Như: “Bí thư này đã nói là giữ lời, cô thả người ra trước đi, không thả người thì không lấy được thứ mình cần.”

Bình Luận (0)
Comment