Trương Thúy Hoa phát hiện, năm con gà mái trong nhà được Mạc Như chăm sóc đến mức hiện tại đẻ trứng vô cùng cần mẫn! Vốn có một con gà mái không cách nào đẻ trứng được, những con chăm đẻ trứng cũng chỉ mỗi ngày được một quả, ba con còn lại đều là hai ba ngày một quả.
Gần đây, toàn bộ đều là một ngày một quả trứng!
Trước kia ba ngày có thể thu hoạch được khoảng sáu bảy quả trứng gà, hiện tại lại có thể thu được đến mười lăm quả, con số này đã tăng hơn gấp đôi so với trước đây. Trương Thúy Hoa vô cùng mừng rỡ, mỗi ngày lấy ra hai quả trứng gà để Mạc Như làm canh trứng, luộc cho mỗi người một quả trứng gà thì không nỡ, chiên trứng gà thì càng không nỡ dùng dầu.
Vội vàng mấy ngày liên tiếp như vậy, lúa mì của Đội hai thu hoạch được tương đối sạch đẹp, khoảng năm sáu ngày nữa là có thể hoàn thành xong toàn bộ.
Vào đúng ngay lúc này, đột nhiên lại truyền đến một vài tin tức khiến người ta khiếp sợ.
Đại đội trưởng Trương Căn Phát dẫn theo hai người con trai, khua chiêng gõ trống lắc lư trên con đường mòn của đồng ruộng, thét to: “Tin đặt biệt, tin đặt biệt, lúa mì Hà Nam mỗi mẫu sản lượng một ngàn cân!”
Người làm việc dưới ruộng nghe thấy đều dừng lại dò hỏi lẫn nhau, “Chúng ta được bao nhiêu cân?”
“Năm nay chúng ta có một vụ thu hoạch tốt, một mẫu ruộng khoảng hơn một trăm năm mươi cân, nhiều nhất cũng không đến hai trăm cân.”
"Vậy thì vi sao người ta lại được đến một ngàn cân?"
"Có khi nào là giả không?”
“Sao có thể là giả được, khẳng định là sự thật, đây chính là báo chí đăng, báo chí làm sao có thể là giả được.”
…
Kết quả, ngày hôm sau lập tức có tin tức truyền đến "Tin mới đây, lúa mì Hà Nam thu hoạch mỗi mẫu sản lượng hai ngàn cân!” “Ba ngàn cân!”
Rất nhiều người làm ầm ĩ lên, tất cả đều bị choáng váng, "Thật hay giả vậy!” “Ba ngàn cân là không có khả năng!”
Chu Thành Chí chống nạnh gân cổ lên rống to: "Mấy người quan tâm người ta thu hoạch nhiều ít làm gì, thu nhiều thu ít cũng không chia cho mấy người, nếu còn không mau thu hoạch lúa mì trong tay về nhà, người khác có thu hoạch nhiều hơn nữa thì với cái đà này mấy người cũng sẽ đói chết!”
Ông vừa hô lên như vậy, mọi người lại nhanh chóng tiếp tục bận rộn thu hoạch.
Ba đội khác, đặc biệt là Đội ba và Đội bốn đã bị ảnh rất lớn, tin tức kia giống như thau nước lạnh rơi vào chảo dầu vậy, lập tức sôi trào.
“Nhiều như vậy sao? Thật là ghê gớm!”
“Như vậy có phải chúng ta không cần phải trồng trọt nữa hay không? Nơi này của chúng ta không thích hợp để trồng trọt, mười năm mà hết chín năm hạn hán, vẫn là chỗ người ta thích hợp hơn, mấy người xem sản xuất được nhiều lương thực đến như vậy.”
“Có phải sẽ vận chuyển đến chỗ này của chúng ta hay không?”
Triệu Hóa Dân hô lên: "Tôi đã nói rồi, hết thảy đều có chủ tịch Mao lo rồi, vì sao lại để chúng ta diệt trừ bốn hại, chính là vì cái này! Nếu không phải nhờ chúng ta diệt trừ bốn hại thì lương thực có thể cho ra sản lượng cao như vậy sao? Đại đội trưởng đã nói, nếu thôn chúng ta đều đi diệt trừ bốn hại, nói không chừng đã sớm có ba ngàn cân rồi!”
“Chúng ta được mùa nhất cũng chỉ có một trăm năm mươi cân, người ta lại được ba ngàn cân, thật là lợi hại!”
Triệu Hóa Dân: "Mọi người nghe tôi, đều chăm chỉ đi bắt chim sẻ với chuột đi, nghe theo hiệu lệnh của đại đội trưởng là tốt hơn bất cứ điều gì.”
Mấy ngày nay Trương Căn Phát lại động viên liên tục, nhưng mấy con lừa ngoan cố trong Đội hai kia lại không nghe lệnh chỉ huy, không một ai chịu đi bắt chim sẻ, chỉ phái mấy đứa nhỏ bảy tám tuổi đi cho có, ngay cả con nít choai choai đều không thấy, nói là bọn họ phải đi ruộng lúa mì nhặt tai lúa.
Cho nên Trương Căn Phát cũng rất nóng lòng, bọn họ cũng phải giao nhiệm vụ lên cho trấn và huyện, hơn nữa nhất định phải làm cho đại đội của mình lấy được cái danh hiệu tiên tiến mới được. Để kích thích mọi người hoàn thành nhiệm vụ tiên tiến diệt trừ bốn hại, ông cũng tăng giá trị điểm công tác lên, bảo các phân đội nhỏ đi diệt trừ bốn hại tuyên truyền lôi kéo thêm người.
Cứ như vậy, mấy người kia của Đội ba và Đội bốn càng không thiết tha việc thu hoạch hoa màu nữa, dù sao hoa màu đều là của tập thể, việc cũng là của tập thể, bọn họ tham gia lao động cũng chỉ là vì tranh công kiếm chút cơm ăn, nếu diệt trừ bốn hại cũng có thể tranh công kiếm điểm, vậy thì cần gì phải trồng trọt làm lụng đến mức mệt chết đi sống lại!
Bọn họ thích nhất là lúc đại đội trưởng mở họp, mở họp không cần phải làm việc, còn có thể lấy được điểm công tác!
Cho nên bọn họ ước gì mỗi ngày mở họp, ngày ngày mở họp.
Những lời này truyền tới tai Đội hai, khiến cho Chu Thành Chí tức giận không nhẹ, bực dọc mắng chửi một trận, nhưng có một vài người cũng bắt đầu nổi lên tâm tư.