Chương 713: Cắt thịt bồi thường (4)
Mạc Ưng Đường: “Muốn giống cũng phải giống cậu cả.”
Mạc Ưng Tập nghiêm túc nói: “Anh cả, đôi mắt anh không to bằng em, anh xem em và Thất Thất đều có lúm đồng tiền này.”
Cậu bé đưa hai ngón tay nhỏ, một ngón chỉ vào mình, ngón còn lại chỉ vào miệng của Chu Thất Thất.
Bầu không khí căng thẳng ban đầu trở nên đầy tiếng cười, trẻ con i a, có vài phụ nữ vốn định xem náo nhiệt cũng nhanh chóng rời khỏi.
Chu Thành Liêm và những người khác tham quan nhà họ Mạc, xì xầm: “Ái chà, còn có như thế này nữa à?”
“Đúng là ức hiếp người.”
“Đúng thế, chiến sĩ thi đua về nhà mẹ đẻ gian nan như thế, chúng ta cũng không mất mặt.”
“Đúng thế, chiến sĩ thi đua giành được rất nhiều vinh quang và bông cho thôn chúng ta, chúng ta cũng không thể mặc kệ được.”
Mạc Như đã kể chuyện lúc sáng cho Chu Minh Dũ nghe, Chu Minh Dũ thấy cô không sao, thở phào nhẹ nhõm: “Vợ, tiếp theo nhìn bọn anh đây.”
Anh nói với Chu Thành Liêm và những người khác: “Đi thôi, chúng ta đến đại đội xin vật liệu, hôm nay giúp dọn nhà trước.”
Chu Minh Quốc nói: “Giường đất cũng phải xây.”
Vậy nên Mạc Như dẫn em út đi xin vải và bông, Chu Minh Dũ dẫn các thanh niên đến đại đội xin vật liệu sửa chữa. Đã là lập xuân rồi, lúc này sửa nhà là vừa đúng lúc.
Chu Minh Dũ phát hiện Thôi Phát Trung phối hợp với mình và Mạc Như, không ngờ lại trữ gỗ trước đó rồi, hơn một nửa gỗ và gạch Mạc Gia Câu chưa nộp cho xưởng sắt thép.
Nhìn xem, đại đội người ta có cái sân to lớn như thế, gần hai trăm căn nhà, điều ngạc nhiên là không dỡ một viên gạch nào.
Khi bọn họ đi đòi vật liệu, chỉ có gỗ và thân cây cao lương, gạch sống và gạch thì không có cất giữ.
Người giữ kho với dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Chỉ có hai thanh gỗ cho các người làm xà ngang, cần gạch thì không có.”
Chu Bồi Cơ nói: “Sân rộng lớn thế này, bức tường trong sân là dư thừa, trực tiếp dỡ gạch xanh sử nhà, đây gọi là lấy của dân và dùng cho dân.”
Bọn họ ra tay dỡ gạch.
Người giữ kho giận dữ đi tìm bí thư và đại đội trưởng để tố cáo.
Thôi Phát Trung không gặp ai.
Thôi Phát Bình nói với người giữ kho: “Được rồi, coi như anh không thấy gì, chỉ cần bọn họ không dỡ nhà thì bọn họ đi tùy ý.”
Anh ta thực sự không có cách nào, ai bảo chiến sĩ thi đua lợi hại, bắt sâu bọ, nhặt bông và đánh người phụ nữ đanh đá.
Người giữ kho rất tức giận: “Đây đâu phải là chiến sĩ thi đua, là cường đạo.”
Bởi vì đuối lý, bí thư không ra mặt ngăn cản, đại đội trưởng cũng bày tỏ đồng ý, những người khác lại không dám cản.
Chu Minh Dũ dẫn người vui vẻ thu gom vật liệu về nhà, ở nhà Chu Thành Liêm dẫn người đi gánh nước và bún, sau đó xây giường đất và sửa nhà.
Cùng lúc đó, Mạc Ưng Đường cũng dẫn theo em hai đẩy xe chở đất vận chuyển những vật dụng như vại sành, chậu sành, củi lửa… những thứ Thôi Phát Trung đã hứa hẹn trước đó.
Có chiến sĩ thi đua anh rể và chị ủng hộ, Thôi Tông Đức có giận dữ cũng không dám nói, chỉ có thể chuyển đồ từ đại đội, bọn họ rất vui khi nhìn thấy bộ dạng bực bội của đội trưởng.
Mạc Như dẫn người đến nhà bà Ngô đòi nợ.
Hiện tại bà Ngô đang ở nhà chùi nước mắt, chửi rủa cũng vô ích, dùng cách nham hiểm chẳng những không giải được hận mà ngược lại hao tài càng nhiều hơn, bà ta chỉ cảm thấy áp lực ùn ùn kéo đến ập vào mình, đè nén không thở nổi.
Cảm giác hao tài giống như khi bị đuối nước tìm cách thoát thân, bị rong quấn quanh cổ không thể nào thở được.
Đây là muốn cắt thịt của bà ta.
Đây là muốn lấy mạng của bà ta.
Khóc cũng vô ích, mắng chửi cũng vô ích, đánh cũng không đánh lại.
Cuối cùng, bà Ngô chỉ đành mang theo vết thương, nghiến răng mở tủ quần áo, nhìn chăn bông, vải và bông trong tủ, bà ta đau khổ như bị người khác siết cổ.
Bên ngoài không biết có bao nhiêu người hèn hạ nhìn bà ta chế nhạo, bọn họ vẫn luôn ganh tỵ đỏ mắt, lúc này nhìn thấy bà ta hao tài, không biết là vui biết bao nhiêu.
Nghĩ đến chuyện mình hao tài, người khác đến xem náo nhiệt, bà ta bắt đầu khóc hu hu.
Các cô vợ không dám lên tiếng.
Con gái lớn khuyên bà ta: “Mẹ cầm lấy đi, coi như của đi thay người, ba cũng đồng ý rồi.”
Thôi Hồng Hồng thấy bộ dạng bà ta đau buồn và yếu đuối, cô ta cảm thấy tim quặn đau, mẹ cô ta cả đời này chưa từng uất ức như thế.
Cô ta không kìm được chạy đến cổng, nhìn thấy Mạc Như và Mạc Ưng Tập đang đứng đó đợi, cả hai bộ dạng cười trên nỗi đau người khác, cô ta giận run cả người, lập tức mắng chửi: “Mạc Sỏa Ni, cô đúng là nham hiểm, ai mà biết cây kim kia có phải là cô đâm vào rồi vu khống cho chúng tôi hay không?”
Mạc Như khinh thường liếc nhìn cô ta: “Lúc nãy cô không nói, giờ sự việc xảy ra rồi mới nói có ích không?”