Chương 714: Ức hiếp người
Chẳng muốn để tâm tới cô.
Thôi Hồng Hồng giẫm chân: “Cô có lý không tha cho người khác, tưởng chúng tôi sợ cô sao?”
Mạc Ưng Tập: “Cô sợ anh rể và chị của tôi.”
Thôi Hồng Hồng: …
Cô ta quơ lấy cái xẻng trong chân tường, tức giận nhìn Mạc Như và Mạc Ưng Tập.
Phản ứng đầu tiên của Mạc Ưng Tập là phải bảo vệ chị mình.
Mạc Như nắm lấy cổ áo của cậu bé bảo cậu bé đừng kích động, cho dù đối phương có lấy dao chém thì không gian cũng có thể bảo vệ chu toàn cho cô. Bởi vì khi vũ khí của kẻ thù gần như chạm vào cơ thể, cô có thể nắm bắt rõ ràng quỹ đạo vũ khí của kẻ thù và thu vào không gian ngay lập tức.
Cho dù là đối phương trói buộc trên người cũng không dễ dàng sử dụng, trừ phi có trên người.
Nếu không thì sao gọi là ngón tay vàng được.
Vậy nên cô hoàn toàn không sợ.
Thôi Hồng Hồng thấy bộ dạng cô không sợ trời sợ đất, cô ta lẩm bẩm, thăm dò dùng xẻng chống lại họ.
Mạc Như lạnh lùng nói: “Cô đủ rồi đấy.”
Thôi Hồng Hồng thấy cô dám nói chuyện với mình như thế, tức giận càng dâng trào: Tôi không gây chuyện với cô, cô cảm thấy cô tự đến nhà tôi, đừng nói là tôi ức hiếp cô, là cô tự tìm đến.
Cô ta lập tức dốc sức cầm xẻng bổ về phía chân của Mạc Như.
“Thôi Hồng Hồng!” Mạc Ưng Tập hét to, định kéo chị mình tránh né.
Nào ngờ Mạc Như không trốn tránh.
Sau đó, Thôi Hồng Hồng nghĩ rằng mình dùng xẻng hạ gục Mạc Như, nhưng bị Mạc Như giẫm lên cái xẻng, sau đó nhìn thấy Mạc Như đá một cái thật nhanh, trúng ngay ngực cô ta.
“A…” Thôi Hồng Hồng không chút phòng bị, cô ta bị đạp trúng, ngã mông xuống đất, cô ta đau đớn không biết là ngực đau hay mông đau.
Mạc Như giẫm lên xẻng, nhón chân, hất cái xẻng vào trong tay: “Út Tập, mang về trộn bùn đi.”
Tất cả hung khí đánh cô đều bị tịch thu hết.
Con dao phay, cài cán bột, cái cào lửa mà các bà mang theo đều bị cô tịch thu và mang về nhà dùng.
Thôi Hồng Hồng bị Mạc Như đạp xuống đất, muốn la lối khóc lóc giở trò xấu nhưng nhất thời chưa hoàn hồn lại được, có thế nào cô ta cũng không nghĩ rằng bản thân rõ ràng có hai Mạc Sỏa Ni thô lỗ, vừa rồi sao bị đạp ngã?
Thấy cô ta ngồi dưới đất nhếch nhác, bộ dạng thất thần, Mạc Ưng Tập cười to ha ha: “Cũng may anh rể không đến, nếu không thì một chân đá cô vào trong sân.”
Nghe thấy cậu bé mỉa mai mình, Thôi Hồng Hồng càng thêm tức giận, cảm giác cơn tức giận như bùng nổ.
Cô ta rất mong đợi Mạc Ưng Long ủng hộ cô ta, giống như người đàn ông của Mạc Như đã ủng hộ cô, nhưng tiếc rằng cô ta nhìn quanh không thấy bóng dáng Mạc Ưng Long đâu.
Cô ta bỗng thấy ấm ức.
Cô ta ngồi đó suy nghĩ bản thân la lối khóc lóc hay là thế nào?
Trước đây, cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần cô ta cảm thấy mình có chút ấm ức thì khóc lóc om sòm giở trò xấu, ba mẹ và các anh em của anh ta sẽ ủng hộ cô ta, không ai dám bắt nạt cô ta.
Đến nỗi có rất nhiều người ghét cô ta còn hơn cả Thôi Phát Trung.
Lúc này không có người đàn ông nào đến ủng hộ, cô ta không đánh lại chiến sĩ thi đua, cô ta càng thấy ấm ức mãnh liệt hơn, cảm giác còn to hơn cả trời.
Cô ta móm mém trừng mắt nhìn Mạc Như, chỉ vào Mạc Như: “Cô ức hiếp người.”
Mạc Như: “...”
Mạc Ưng Tập: “Ha ha, buồn cười quá, một người phụ nữ da đen cường tráng ăn nói ngang ngược trong thôn lại nói chị tôi ức hiếp người. Ha ha ha.”
Mạc Như: “...”
Tuy Thôi Hồng Hồng tức xì khói, nhưng cũng ý thức được bản thân bất lực, Mạc Như này không phải là Mạc Ưng Long, sẽ không để cô mắng chửi không động tay, Mạc Như sẽ đánh lại cô.
Thôi Hồng Hồng ngừng kêu ca, đứng dậy vỗ nhẹ vào vết bẩn trên mông như thể mình vô tình bị ngã, cô ta quay người đi tìm mẹ.
Mạc Như còn dự bị cô ta sẽ khóc lóc giở trò xấu kinh thiên động địa, kết quả đối phương chưa ra tay gì đã ngừng công kích, cô cũng vui mừng nhẹ nhõm.
Lát sau, Triệu Huệ Phương dẫn hai con dâu ôm đồ đi ra đưa cho Mạc Như.
Khi Triệu Huệ Phương bước ra, trong nhà vang lên tiếng gào khóc kinh thiên động địa của bà Ngô, cái tủ lớn của bà ta trống rỗng rồi.
Triệu Huệ Phương đưa cho Mạc Như hai chiếc chăn bông, một cuộn bông lót lớn, vài xấp vải: “Tổng số nhiều, không ít đâu.”
Bà Ngô còn định cắt nhỏ vải đưa cho Mạc Như, nhưng bị Triệu Huệ Phương ngăn cản, cầu xin bà ta đừng có giày vò để tránh chiến sĩ thi đua không chịu dừng lại.
Mạc Như liếc nhìn, ước chừng cũng đủ rồi: “Cảm ơn chủ nhiệm Triệu!”
Cô đưa ruột bông cho em trai ôm, còn mình thì ôm phần còn lại.
Chưa đợi bọn họ về đến nhà, một đám phụ nữ đến tiếp đón, trong đó nổi bật nhất chính là Tôn Kiện Nga.
“Sỏa Ni, nào, thím cầm giúp cháu.”
Mấy hôm nay, bà ta luôn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Mạc Như và Chu Minh Dũ tính sổ với đại đội, thấy bọn họ gây xung đột, bà ta chỉ đợi xem ai thắng ai thua mà thôi.