Chương 724: Hôn ước từ nhỏ (4)
Mạc Ưng Tập vẫn là không bằng lòng.
Mạc Ưng Đường nói: “Sao em lại không muốn đi học?”
Gì mà nhớ nhà, gì mà kiếm điểm công tác, gì mà không muốn tốn tiền, chắc chắn không phải là nguyên nhân thật sự.
Thấy anh cả đột nhiên lên tiếng, Mạc Ưng Tập bắt đầu khó chịu, trừng mắt nhìn mẹ, chăm chú nhìn chị gái, cuối cùng nháy mắt với anh rể.
Chu Minh Dũ làm như không thấy, anh đang cùng Mạc Ưng Phỉ chơi cờ.
Cậu bé không muốn đi học nhưng không thể nói thẳng như thế bởi vì cậu bé biết người nhà sẽ không vui nên lập tức thay đổi phương thức hỏi: “Vậy vì sao em nhất định phải đi học chứ?”
Với sự từng trải của Mạc Ưng Đường thì không trả lời được câu hỏi này.
Nhưng Mạc Như và Chu Minh Dũ thì có thể, cũng giống như nhiều ông chủ khi đối mặt với việc trả điểm công tác cho những người tốt nghiệp đại học luôn có một loại cảm giác vượt trội hơn hẳn: Nhìn đi, các người học hành giỏi giang, thi đỗ đại học. Ông đây không thi đỗ nhưng vẫn phải làm công cho ông, hãy nói xem học đại học thì có tác dụng gì chứ?
Đi học có ích không?
Có vài người sau khi thất bại thường đưa ra cậu hỏi trưng cầu ý kiến này và sinh ra một loại lý luận phủ nhận lợi ích của tri thức.
Mạc Như sẽ không giảng giải những kiểu như học hành để trở nên thông thái hoặc là đọc sách có thể nâng cao kiến thức cho cậu. Cậu chỉ là một đứa trẻ, còn là một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình bị áp bức. Nói như thế chẳng khác gì gợi nhớ vết thương lòng của cậu.
“Em à, em phải học tập thật tốt thì nhà chúng ta không phải trải qua những ngày tháng cực khổ nữa, cũng không ai còn dám ức hiếp ba mẹ nữa.”
Mạc Ưng Tập chầm chậm cúi đầu, chị nói đúng chỗ đau nên cậu bé không có cách nào phản bác nữa.
Nếu như chỉ là vì bản thân mà đi học thì cậu bé sẽ không muốn học nhưng nếu như vì ba mẹ thì cậu bé lại cảm thấy như là nghĩa vụ không thể chối từ.
Vốn dĩ cậu là con út, các việc trong nhà đều có ba mẹ, các anh lo liệu, dù thế nào cũng không đến lượt cậu. Nhưng bây giờ đột nhiên có cảm giác gánh nặng gia đình đè lên vai, trong lòng có chút sợ hãi, mù mịt.
Thẩm Thục Quân nói: “Út Tập, đừng nói chuyện xa vời, đơn giản mà nói, con xem chúng ta đào mương, xã viên người nào người nấy mệt chết đi, hai mươi lượt mới kiếm được một công điiểm. Nhưng làm cán bộ đứng ở trên khua chân múa tay, không cần làm gì, lại có thể nhẹ nhàng kiếm mười lăm điểm công tác. Nếu con học hành thì có thể tìm được một công việc tốt hơn, không những kiếm được nhiều tiền mà còn không phải dãi nắng dầm mưa, đó là điều nhiều người mơ ước. Lẽ nào con không muốn lên thành phố làm việc sao? Lái xe, bán thịt lợn, đứng quầy, rất nhiều đồ cho con chọn lựa, cũng có thể mua cho ba mẹ, anh chị những thức ăn ngon, đồ dùng tốt... rất nhiều lợi ích mà.”
Thấy Mạc Ưng Tập định nói điều gì, Mạc Ưng Đường lập tức lạnh lùng hừm một tiếng: “Bảo em đi thì cứ đi, nói nhảm nhiều quá đấy.”
Mạc Ưng Tập im lặng hoàn toàn.
Mạc Thụ Kiệt thấy con trai út cúi gằm mặt xuống, nói: “Đầu tháng giêng lại bàn tiếp.”
Chu Minh Dũ cười cười: “Út Tập, hay em qua nhà anh chị ở vài ngày? Thôn bọn anh nhiều chỗ vui lắm.”
Mạc Như cảm động, vẫn là Chu Minh Dũ suy nghĩ chu đáo, Trương Căn Phát nói mùa xuân sẽ mở lớp học chữ, vừa hay út Tập có thể thử trước xem sao, sau đó gửi cậu bé đến chỗ thợ mộc Phạm để học.
Vừa nghe đến nhà chị, Mạc Ưng Tập lập tức vui vẻ: “Mẹ, con có thể đi không?”
Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân sợ làm phiền nhà Chu gia. Dù sao cũng không ở riêng, mọi người chung sống với nhau, Sỏa Ni dẫn em về, không hay.
Thẩm Thục Quân nói: “Bây giờ đội sản xuất ăn cơm, không tiện đến đó, hay là...”
Chu Minh Dũ: “Mẹ, không cần vội, chúng con đến đội chuyển khẩu phần lương thực của út Tập qua là được.”
Mạc Như cũng nói: “Em đi cũng không phải nhàn rỗi chơi bời, phải đọc sách, học chữ, còn phải giúp trông em trai em gái, dẫn bọn chúng cùng nhau học, sẽ không dễ dàng đâu.”
Cô liếc mắt nhìn Mạc Ưng Tập, thờ ơ nói: “Em đã sợ học hành như thế, một khi sợ thì sẽ học không tốt, thi không đậu rồi mất mặt, đến thôn chị vào lớp học chữ rồi tính tiếp.”
“Chị... Em không sợ.” Mạc Ưng Tập bị khích tướng nên mắc câu ngay.
Cả nhà cười phá lên.
Đột nhiên có tiếng “sột soạt” từ cửa sổ phía sau, Mạc Ưng Đường chạy đến cửa sổ phía sau và hét: “Ai đấy?”
Đột nhiên từ cửa sổ truyền tới một tiếng “cạch”, Mạc Ưng Đường chạy ra cửa sổ phía sau hét to: “Ai đấy!”
Mạc Ưng Đường và Chu Minh Dũ chạy đến xem, Thẩm Thục Quân nói: “Không cần đâu, chúng ta cũng không nói gì, đương nhiên không sợ tai vách mạch rừng, kệ họ.”
Mấy năm nay cũng không phải không biết, mỗi ngày sau nhà trước cửa đều có người nghe trộm và giám sát. Hiện tại con gái, con rể về chống lưng cho, lại còn là chiến sĩ thi đua, tất nhiên đám người kia sẽ thấy lo lắng, ngày ngày đều áp tai vào vách tường nghe ngóng.