Chương 725: Dấu hiệu xấu
Dù sao thì khi nói chuyện quan trọng, nhỏ tiếng chút, người sau nhà sẽ không nghe được gì. Chuyện tối nay nói cũng không phải chuyện bí mật, càng không sợ người khác nghe trộm.
Đương nhiên, Mạc Ưng Đường và Chu Minh Dũ ra phía sau xem xét nhưng không thấy ai.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Như và Chu Minh Dũ lại sang nhà bí thư, đại đội một chuyến. Lần này sang không phải để kiếm chuyện, mọi người đều hòa khí với nhau như thể từ trước đến nay chưa xảy ra chuyện gì bẩn thỉu, xấu xa.
“Đồng chí chiến sĩ thi đua, ở mấy hôm đã quen chưa?” Thôi Phát Trung thay đổi giọng điệu u ám ngày đó. Lần này cười rất ôn nhu, Thôi Phát Bình cũng thế.
Thấy bọn họ diễn kịch, tất nhiên Mạc Như và Chu Minh Dũ cũng không thể tụt lại phía sau. Dù sao cũng chưa phân thắng thua, càng không thể cá chết lưới rách, mọi người vẫn là chung sống cùng một đại đội, đương nhiên vẫn phải bắt tay làm hòa.
Sợ rằng chỉ là hòa khí ngoài mặt mà thôi.
“Ở rất tốt, như ở nhà vậy, cảm ơn mọi người mấy hôm nay giúp đỡ.” Mạc Như cũng hồi phục vẻ mặt ôn hòa trước đây, nhưng khóe mắt vẫn có chút mỉa mai: “Đại đội cho người đến tuần tra sau nhà mỗi đêm, trước cửa thật là chu đáo, an toàn cực kì. Có mọi người hao tâm tổn sức quan tâm thế này, chúng tôi đi cũng yên tâm.”
Chuyện cho người theo dõi đương nhiên phải nhắc nhở chút, đừng nghĩ rằng nhà người ta không hay biết.
Thôi Phát Trung sắc mặt như bình thường, ra vẻ không biết gì, cười nói: “Thân làm cán bộ thì phải nghĩ đến sự an toàn của các xã viên, mỗi ngày sắp xếp người đi tuần, âu cũng là truyền thống cả.”
Chu Minh Dũ khẽ nhướng mày, mỉm cười: “Nhà bố vợ tôi xa xôi hẻo lánh hơn chút, vẫn là xin bí thư và đại đội giúp đỡ, quan tâm nhiều hơn, bảo đội tuần đêm, buổi tối vất vả chút, đi cả đêm.”
Thôi Phát Bình nghe thấy có chút xấu hổ.
Sau đó lại mấy câu kiểu ai cũng biết nhưng không nói thẳng ra, Mạc Như xin giấy giới thiệu, đóng dấu và tạm ứng khẩu phần ăn cho em trai một tháng.
Thôi Phát Bình muốn bọn họ rời đi nhanh. Đừng nói là Mạc Ưng Tập, ba anh em nhà họ đều đi hết cũng không thành vấn đề, vì thế công việc được tiến hành rất thuận lợi, tí trắc trở cũng không có.
Điều naỳ khiến vợ chồng Mạc Thụ Kiệt cảm khái vạn lần.
Về phần Mạc Ưng Tập, để cậu bé tự mình đi mấy dặm đến trường thì không bằng lòng, bảo sang nhà chị gái thì lại rất vui vẻ.
Trước khi đi Mạc Như lại âm thầm dúi cho Thẩm Thục Quân năm đồng tiền, Thẩm Thục Quân cũng không từ chối: “Đây xem như là mượn, sau này các em con sẽ trả.”
Mạc Như nói: “Mẹ, mẹ nói như thế con buồn đấy, chẳng lẽ các em là người trong nhà còn con thì không phải?”
Thẩm Thục Quân đánh nhẹ cô: “Nói bậy, nếu con đưa một hai hào thì mẹ xem là con hiếu thuận. Con đưa một khoản tiền nhiều thế này, mẹ có hơi sợ.”
Mạc Như nói nhỏ: “Vì thế mẹ cất đi, đừng để người khác biết, tránh bọn họ giật mình.”
Ăn trưa xong, Chu Minh Dũ dùng giỏ, vác trên lưng khẩu phần ăn của Mạc Ưng Tập và bông vải mà Thẩm Thục Quân đã cho. Mạc Như cõng con gái, Mạc Ưng Tập thì đeo một túi vải chắp vá chằng chịt, mọi người nói lời từ biệt rồi trở về thôn Chu Gia.
Trên đường, khắp nơi đều là người nông dân và gia súc đang làm việc trên cánh đồng.
Có đại đội thì bắt đầu cày vụ xuân, cũng có đại đội vẫn đang đào, lấp phù sa hay đào kênh rạch.
Đại đa phần người dân ai nấy cũng áo quần rách rưới, tả tơi, uể oải, yếu ớt. Những con gia súc càng gầy trơ xương, hự hự kéo cái cày phía sau, đi loạng choạng như kiểu một giây sau sẽ ngã xuống không thể dậy ấy.
Đây là lần đầu tiên Mạc Ưng Tập ra khỏi nhà, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Lúc sắp đến thôn Chu gia, Mạc Ưng Tập lí nha lí nhí nói: “Anh rể, chị, em sang ở sẽ... khiến người ta nói ra nói vào.”
Chu Minh Dũ cười đáp: “Anh bảo em sang ở, ai dám nói?”
Mạc Ưng Tập: “Em ví dụ thôi, em theo chị về ở, người khác có xét nét không, có bất mãn với chị không?”
Chu Minh Dũ phá lên cười, thằng bé này đúng là quỷ quái. Nghèo khó và bị ức hiếp, bắt nạt nên rất nhạy cảm.
Hắn đáp: “Em yên tâm đi, em đem theo lương thực, còn giúp đỡ trông coi trẻ, cô dì chú bác sẽ không nói gì đâu.”
Mạc Ưng Tập đáp: “Không thêm phiền phức cho chị là tốt.”
Trước khi đi, ba mẹ kéo cậu lại dặn dò một hồi lâu, bảo cậu không được lười, không được ham ăn, không được so đo với người khác.... Dù sao cũng nhất định phải nghĩ cho chị trước tiên, đừng gây thêm rắc rồi cho chị và anh rể. Nếu như chị em dâu có đàm tiếu thì coi như không nghe thấy, nếu như có mâu thuẫn thì phải chủ động về nhà.
Mạc Ưng Tập đều ghi nhớ.
Về đến nhà thì không có ai, Nê Đản Nhi đang trông trẻ.
Hỏi một lúc thì biết người lớn đều đi cày vụ xuân, ủ phân nên không có ai ở nhà.