Chương 734: Bản lĩnh lớn (2)
Cuối cùng Chu Minh Dũ nói: “Đội trưởng à, chúng ta phải tìm người chuyên nghiệp tập huấn những con gia súc này đàng hoàng.”
Chu Thành Chí: “Gia súc của chúng ta được tập huấn đủ tốt rồi, cháu xem các đội sản xuất khác, hai con còn không bằng một con của chúng ta.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Nhưng mà bọn chúng làm việc không hợp tác.”
Chu Thành Chí nhìn anh: “Cháu có cách tốt gì?”
Chu Minh Dũ: “Ba của Sỏa Ni rất giỏi trong việc tập huấn gia súc, nghe nói lúc ông ấy còn nhỏ làm việc chăm sóc gia súc cùng với người lớn nên mới được định thành trung nông, nếu không thì ít nhất cũng phải là một phú nông.
Chu Thành Chí nghe xong rất động lòng: “Hay là mời ông ấy đến, không biết có được hay không.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Bác cả đích thân ra tay, còn có việc không được sao? Bí thư Tương cũng nể mặt bác mà.”
Chu Thành Chí he he hai tiếng: “Để bác đi thương lượng một chút.”
Ông tìm mấy ông cụ tính toán một chút, sau giờ cơm đến Mạc Gia Câu.
Ông ta đến tìm thẳng Thôi Phát Bình, bởi vì Chu Minh Dũ nói với ông ta rằng tên già hồ đồ Thôi Tông Đức không quản được việc gì cả, kiếm thẳng đại đội trưởng là được.
Người của Mạc Gia Câu vẫn đang đào mương, nói là vừa đào phù sa vừa có thể đào mương sâu thêm, một công đôi chuyện, còn chưa bắt đầu trồng trọt vụ mùa xuân.
Chu Minh Dũ tìm gặp Thôi Phát Bình.
Thôi Phát Bình còn muốn trò chuyện bắt quàng làm họ, hỏi thăm kinh nghiệm, nhưng mà Chu Thành Chí không có thời gian nói chuyện tào lao, ông đang gấp nên đi thẳng vào vấn đề nói rõ ý đến.
Thôi Phát Bình hơi do dự một chút rồi đồng ý, cũng không tìm Thôi Phát Trung để xin phép.
Ngay sau đó, Thôi Phát Bình cho người tìm Mạc Thụ Kiệt, giới thiệu một chút về Chu Thành Chí, sau đó bảo ông ấy đi theo về giúp đỡ.
Chu Thành Chí nói: “Chú em Mạc. đội sản xuất chúng tôi sẽ không để ông làm việc không công đâu, tiền điểm công tác mấy ngày này đội chúng tôi sẽ bù cho ông, bao ăn bao ở, còn cho thêm ông một đồng nữa.”
Thôi phát Bình vểnh lỗ tai lên nghe, đội sản xuất đứng đầu này đúng thật không phải là dạng vừa, xem thử cách xử sự rộng rãi này.
Mạc Thụ Kiệt đương nhiên là đồng ý, ông ấy vội nói: “Đội trưởng Chu khách sáo quá, nói là mối quan hệ họ hàng thì cũng phải giúp đỡ, bao ăn bảo ở bao điểm công tác đã rất tốt rồi, không cần cho tiền thêm.”
Chu Thành Chí cũng không cãi với ông ấy, giúp đỡ trước đi rồi tính sau.
Nếu như huấn luyện không tố, thì đương nhiên là không cho tiền.
Đoạn đường hơn mười lý, đi nhanh về nhanh, cũng không làm dở bao nhiêu chuyện.
Hai người đi thẳng xuống ruộng, một đám người của đội hai đều tò mò nhìn Mạc Thụ Kiệt.
Tính tình Mạc Thụ Kiệt ôn hòa, cho dù trải qua nắng mưa nhiều khó khăn, nhưng lúc này trên người vẫn không có oán khí và hận khí gì,vẫn thân thiện như thế.
Chỉ là khuôn mặt bị phá hoại mất, khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.
“Đây chính là ba của chiến sĩ thi đua sao?”
“Sao lại bị như thế nhỉ?”
“Nghe nói là lúc quyết đấu bị rạch nát.”
“Trời ơi, người của Mạc Gia Câu đúng là xấu thật, nhìn như vậy thì bí thư đại đội chúng ta vẫn chưa đến mức cấu như thế.”
Mấy người Chu Minh Dũ và Chu Thành Liêm qua chào hỏi Mạc Thụ Kiệt.
Mạch Thụ Kiệt lại không tránh được cảm ơn một lần nữa với mọi người, cảm ơn sự giúp đỡ của bọn họ.
Chu Thành Chí nói: “Chú em, ông không cần cảm ơn bọn họ, cảm ơn con gái và con rể của ông là được, nếu không phải hai người họ giỏi giang, tôi cũng không ra lệnh cho người đi đâu.”
Mọi người: Đội trưởng đúng là thẳng thắn, toàn nói lời thật thôi.
Đúng thật là như vậy, nếu như nhà ngoại người khác có việc muốn tìm người giúp đỡ thì Chu Thành Chí không dễ dàng như vậy.
Mạc Thụ Kiệt còn tìm Chu Thành Nhân cảm ơn hỏi thăm vài câu đàng hoàng, sau đó đến xem Đại Hắc.
Trần Tứ Hỷ nhìn thấy Mạc Thụ Kiệt suy nghĩ ngày trước là một thiếu gia nhà địa chủ lúc này bị đánh đến mức gió thổi là bay, ông ấy có thể huấn luyện gia súc ư? Cho gia súc dạy ông ta làm người thì còn được.
Trần Tứ Hỷ chỉ là không phục, ông đây cũng muốn xem thử có phải là ông có thể dạy được con trâu lì này không.
Sau khi Chu Thành Chí đi, con trâu đen kia bắt đầu nằm ăn vạ, không những không chịu kéo cày sắt nặng nề kia, đến cày gỗ cũng không chịu kéo.
Chu Bồi Công đã đánh nó hai roi liên tiếp để dạy dỗ nó, kết quả đến rồi thứ ba chưa đánh được thì nó đã quay người dựng đuôi lên đánh ngược lại một roi.
Đuôi bò đánh lên người thì cũng rất đau đó!
Chu Bồi Công lập tức nổi nóng, anh ta từng mổ heo đó, làm sao mà chịu thiệt? Nếu như mà trở nên giận dữ thì cũng có hơi bạo lực trên người, sắp cột đại hắc lại đánh cho một trận mới được.
Anh ta xách roi lên đi kéo dây cương của trâu, dây cương nói với lại khuyên mũi, chỉ cần kéo khuyên mũi thì nó sẽ không còn cách nào khác.