Chương 743: Đói chết đi được (4)
Chu Thành Chí: “Tôi không đi, tôi và Đại nhĩ tặc đều không tiểu cùng một vại.”
Mọi người: ... Ông đừng nói to như thế, ông không vui chúng tôi đều biết cả.
Chu Thành Chí giận dữ nói: “Tôi không tin bọn họ thực sự có thể chết đói, vậy thì chờ có người chết đói rồi tính.”
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Minh Dũ thức giấc mò mẫm sân vườn nhà mình, đợi đến tiết Thanh minh sẽ trồng rau.
Trừ một số loại rau xanh, hầu hết đều trồng khoai tây, còn có thể trồng một vòng hoa hướng dương trong sân.
Năm ngoái, Mạc Như nhờ Khâu Lỗi liên tiếp mua giúp một ít khoai tây, chọn những củ có thể nảy mầm cất trong không gian, đợi đến tiết Thanh minh có thể cắt miếng nhỏ, trộn với tro than rồi cắm xuống.
Số lượng không ít, trồng đầy sân vườn vẫn còn dư.
Trước kia, anh có nói với Chu Thành Chí, có thể cho đội một ít, tất nhiên là không có cho không, sau khi thu hoạch sẽ cho ông gấp đôi số khoai tây, dù sao một rổ khoai tây cũng chỉ có mấy củ, như thế thì đội cũng kiếm được tiền.
Khương Thanh Phân cho hoa hướng dương, Mạc Như cũng đền cho đội một ít trồng ngoài đồng.
Khi xới đất, xới được rất nhiều trứng và sâu bọ, anh thấy có vẻ năm nay sâu bọ không ít, anh cũng tin vào lời nói của các ông cụ rằng mùa xuân và mùa thu sẽ có rất nhiều sâu bọ và châu chấu.
Lúc này, Mạc Như thức giấc, cô thả gà trong chuồng gà sau nhà ra để chúng ăn sâu bọ.
Hiện tại, chuồng gà có mười con, trong đó có một con gà trống, coi như là nhà giàu nuôi gà trong thôn, các gia đình xã viên khác của đội một đội hai nhiều nhất là ba con. Đội ba đội bốn nuôi tập thể, một đội nuôi khoảng ba mươi con gà, tám con heo, cũng được gọi là nông trại ngàn gà, trại nuôi heo.
Dù sao có nói gì thì khẩu hiệu vẫn kêu leng keng.
Đợi đến lúc trời sáng, Mạc Như cho Chu Thất Thất bú sữa và tè, Mạc Ưng Tập cũng thức giấc chạy ra sân giúp anh rể xới đất.
Chu Minh Dũ nói: “Em đừng xới, em lấy cái bồ cào làm cho đất bằng phẳng là được rồi.”
Mạc Ưng Tập cười nói: “Anh rể lợi hại quá, còn dám trồng rau trong sân. Ở thôn này, đại đội trưởng dẫn người đào bằng phẳng, không ai dám trồng.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Trước đây thì anh cũng không dám, đảm bảo khiêm tốn trung thực, hiện tại bí thư không quản chúng ta, có thể trồng thì nên trồng một ít.”
Nếu thế lực Trương Căn Phát áp đảo bọn họ, loại bỏ tư tưởng xấu, đả kích chợ đen và đầu cơ tích trữ, vậy thì thực sự không dám trồng thứ gì hết.
Hiện tại, bọn họ là chiến sĩ thi đua, đứng đầu đội sản xuất, Trương Căn Phát biến thành con sói hoang không có răng, căn bản không cắn được chúng ta.
Vẻ mặt Mạc Ưng Tập đầy khao khát: “Dạ, em cũng muốn làm chiến sĩ thi đua, trở về chọc tức tên khốn Thôi Phát Trung.”
Chu Minh Dũ: “...Em lo học hành đi, còn có ích hơn làm chiến sĩ thi đua.”
Mạc Ưng Tập: “Dạ, em sẽ học chăm chỉ, làm một chiến sĩ thi đua chăm học.”
Mạc Như cười nói: “Nếu em thi đậu đại học, tốt nghiệp ra trường làm cán bộ thì lên đại học chẳng những không tốn tiền mà chính phủ còn trợ cấp nữa, có ích hơn một trăm chiến sĩ thi đua.”
Mạc Ưng Tập nghe thấy không tốn tiền mà còn cho tiền, đôi mắt to đẹp biến thành bóng đèn một trăm oát.
“Chị, có thật không, vậy em sẽ họ chăm chỉ, đến lúc đó kiếm tiền cho chị tiêu.”
Mạc Như: “Em cho ba mẹ và vợ em là được rồi, không cần cho bà cô như chị, để tránh vợ lại không vui.”
Mạc Ưng Tập cười khúc khích: “Cô ấy dám, nếu cô ấy không vui thì em bỏ cô ấy.”
Mạc Như và Chu Minh Dũ phì cười, Mạc Như trêu chọc cậu bé: “Vợ em ở đâu, nói không biết xấu hổ cơ đấy.”
Hai má Mạc Ưng Tập đỏ bừng, nói to: “Em nói là sau này.”
Lúc này, Vương Liên Hoa ẵm Thiết Muội chạy thật nhanh đến, bộ dạng như trời sắp sập đến nơi: “Sỏa Ni, Sỏa Ni, nguy rồi, không xong rồi.”
Mạc Như: ... Chị bị chị dâu ba truyền nhiễm rồi sao?
Vương Liên Hoa cuống cuồng khi thấy dáng vẻ cô không lạnh cũng không nóng, cả khu vườn đầy bùn đất khiến cô ta không biết đi đường nào, cuối cùng cô ta đành phải bỏ giày rơm, lon ton đi chân đất, nhất quyết phải buôn chuyện với Mạc Như.
Mạc Như: ... Đây là chị tận tâm đến mức nào? Cần phải cho chị một trăm chữ phúc tận tâm.
Vương Liên Hoa chưa nói gì đã nhìn thấy Mạc Ưng Tập.
Mạc Ưng Tập ở đây vài hôm, được ăn no mặc ấm, Mạc Như còn may cho cậu bé một bộ đồ mới, lúc này anh chàng phèn gầy gò, khô khan trong bộ quần áo chắp vá.
Cậu bé rất đẹp trai, đôi mắt to với đuôi mắt hơi hất lên khiến người khác cứ nhìn mãi không thôi.
Cô ta không kìm được, khen: “Sỏa Ni, em trai cô đẹp trai thật, chúng ta kết thông gia thì tốt biết mấy.”
Mạc Như: “...Không hợp.”
“Chỗ nào không hợp rồi, cô xem Thiết Muội chúng tôi hiện tại cũng rất mũm mĩm.” Vương Liên Hoa nghe Mạc Như nói không hợp nên kích động, cô ta luôn cho rằng Mạc Như coi thường mình nên tận dụng triệt để muốn khoe khoang Thiết Muội con gái cô ta hiện tại rất đầy đặn.