Chương 744: Đói chết đi được (5)
Cuộc sống đội hai tốt hơn những đội khác, cho dù điểm công tác ít nhưng được ăn no.
Chỉ khi bú sữa, Thiết Muội sẽ cảm thấy ấm ức, sau này đến khi ăn thức ăn bổ sung cũng ăn hết mình như lúc đói, mỗi bữa ăn một bát cháo.
Có một thời gian đứa trẻ này ăn đến mức vừa đi ngoài vừa húp cháo cao lương rồn rột.
Có lẽ là thể chất trời sinh, cô bé vừa đi ngoài vừ ăn, cuối cùng đã mập lên.
Nay đứa bé thực sự vừa đen vừa mập, càng mập không đẹp, đôi mắt đã nhỏ lại càng nhỏ hơn, chiếc mũi nhỏ không có sống mũi, giống như ép hai hạt đậu ngoài không khí.
Mạc Ưng Tập không nghe rõ cô ta nói chuyện làm thông gia, cậu bé giật mình khi nhìn thấy Thiết Muội: “Đúng là… con bé mập da đen.”
Cậu bé cho rằng cháu gái mình đã mập rồi, đứa trẻ này còn mập hơn nhiều.
Vương Liên Hoa nghe mọi người nói con gái mình mập thì rất hài lòng, có cảm giác thành tựu đánh giá chiến sĩ thi đua nhận biểu dương: “Thiết Muội từng chịu ấm ức, không có sữa bú, nhưng sau đó tôi không thích bú sữa nữa, cháu nhìn xem, ăn cháo đặc còn mập ú hơn những đứa bé bú sữa, ai cũng yêu thích nó.”
Mạc Ưng Tập co giật khóe môi: “Quá… xấu rồi.”
Mặc dù cháu gái của mình mập, nhưng mập xinh, cả người trắng như tuyết, cánh tay và chân giống như ngó sen trắng, đôi mắt to đen như trái nho, có nhìn thế nào cũng đẹp.
Sao con bé này lại xấu như thế, tìm không ta điểm xinh đẹp nào.
Cậu bé nhìn Vương Liên Hoa cũng không đến nỗi xấu, nhưng sao đứa bé này lại xấu thế, giống ba ư? Vậy thì ba con bé phải xấu đến mức nào?
Mạc Như và Chu Minh Dũ chịu đựng có hơi vất vả, họ giả vờ không nghe thấy, nhịn cười cũng rất cực.
Vương Liên Hoa ngẩn người, há to miệng, không biết phải nói gì.
Mặc dù bà Tôn mắng chửi con gái xấu xí suốt ngày, thấy chướng mắt, liếc nhìn có thể giảm tuổi thọ một năm, bảo đứa bé chết xa chút, cô ta cho rằng mẹ chồng ác độc, không phải là con gái mình xấu, mà ngược lại là bởi vì con gái của mình mập mạp nên mẹ chồng ganh tỵ.
Bởi vì trước đây Thiết Muội không mập mạp bằng đứa trẻ nhà cô em chồng, hiện tại mập hơn bọn họ nhiều rồi.
Hừm, đó chính là ganh tỵ.
Mạc Ưng Tập chê xấu, cô ta lại không tự tin cho rằng người ta ganh tỵ Thiết Muội xinh đẹp.
Cô ta lập tức cho rằng là do chiến sĩ thi đua dạy, cố ý xúi giục em trai cô chế giễu con mình, hừm, làm chiến sĩ thi đua thì ghê gớm rồi.
Cô ta giận dữ muốn bỏ đi.
Mạc Như thấy sắc mặt cô ta lúc tái mét lúc đỏ bừng, cô hỏi một câu: “Chị định nói gì đấy nhỉ?”
“Ái chà, suýt nữa là quên rồi.” Lúc này, Vương Liên Hoa mới nhớ ra chuyện nghiêm chỉnh: “Sỏa Ni, cô biết không, thôn chúng ta có người chết đói rồi.”
“Gì cơ?” Mạc Như và Chu Minh Dũ giật mình: “Ai chết đói rồi?”
Vương Liên Hoa với bộ dạng bí ẩn: “Cô đoán xem.”
Mạc Như nhẫn nhịn, không trợn mắt với cô ta: “Được rồi, lát nữa đi ăn cơm rồi đi làm nữa.”
Hiện tại bận lắm.
Vương Liên Hoa thấy bọn họ không truy hỏi, cô ta thấy nhạt nhẽo, nói: “Mẹ của Chu Cổ Trung mất rồi.”
Sau khi Chu Cổ Trung bị bắt ngồi tù, vợ ông ta Giả Huệ Vân đòi li hôn, sau đó Trần Ái Nguyệt đến khuyên nhủ.
Giả Huệ Vân vẫn chưa li hôn nên tất nhiên vẫn ở nguyên chỗ cũ, mẹ chồng ở cùng với bà ta.
Bà Lý năm nay bảy mươi ba, năm ngoái cơ thể không được tốt lắm, hơn nữa đội bọn họ ngày nào cũng không được ăn no, đến mùa đông thì không ổn, tìm Phó Trân kê đơn thuốc uống, kết quả là không chết, chịu đựng được đến mùa xuân.
Vốn dĩ nghĩ có thể chịu đựng đến mùa xuân thì có thể sống được một năm, nào ngờ lúc này lại ra đi.
Chu Minh Dũ nói: “Bà ấy cũng lớn tuổi rồi, bảy mươi ba tám mươi bốn, Diêm vương không gọi đi thì sao có thể chắc chắn là đói chết được?
Nếu truyền ra ngoài đại đội Tiên Phong có người chết đói thì đúng là trò cười.
Vương Liên Hoa thề thốt rằng chắc chắn là chết đói: “Các người không biết đấy, Giả Huệ Vân rất ác độc, ngày nào cũng chỉ vào mũi của mẹ chồng mắng chửi già rồi mà không chết, sinh ra một tai họa liên lụy cả gia đình, bảo bà ấy nhanh đi chết đi, một ngày mắng chửi mấy chục lần.”
Mạc Như cũng có nghe thấy chuyện này, nhưng không một gia đình nào không gặp những rắc rối, người khác không quản được chuyện này.
Huống hồ lại không phải đội sản xuất của mình, còn không kịp tránh xa bọn họ, cô sẽ không lại gần.
Vương Liên Hoa nói tiếp: “Không cho cơm ăn thì chẳng phải chết đói ư? Một bữa cơm một bát cháo khoai lang, ăn xong cũng không đủ, huống hồ bà cụ không có ăn. Giả Huệ Vân căn bản không nỡ cho bà ấy, chẳng phải bà cụ chết đói hay sao.”
Mạc Như nói: “Vẫn chưa có kết luận thì chị đừng nói linh tinh.”
Thấy cô không tin, Vương Liên Hoa sốt ruột vò đầu bức tai, chiến sĩ thi đua này lại không phải là kẻ ngốc, cô ta nói rõ ràng như thế sao còn không tin.
Lúc này đội gõ mõ, đội hai ăn cơm.