Chương 745: Đói chết đi được (6)
Mạc Như và Chu Minh Dũ vội dọn dẹp đi ăn cơm.
Lúc này, Vương Liên Hoa mở miệng kinh ngạc hỏi Chu Minh Dũ xới đất định trồng gì, hiện tại lại có người dám tự mình trồng cây, không hổ danh là chiến sĩ thi đua, bí thư đại đội cũng không dám quản.
Mạc Như nói đại vài câu để đuổi cô ta đi.
...
Mẹ của Chu Cổ Trung đúng là đã mất rồi.
Hà Tiên Cô và Trần Tú Phương là bác sĩ chân đất của phòng vệ sinh, tất nhiên cũng phải đi miểm tra, mặc dù Giả Huệ Vân không vui nhưng cũng không ngăn cản.
Cô ta nói: “Mùa đông năm ngoái không tốt, vừa đói vừa lạnh, nhìn thấy là không nán lại tiếp được, cũng may là sau tết, không chết đêm giao thừa, xúi quẩy.”
Hà Tiên Cô nói: “Cũng đến tuổi rồi, nhìn trong thôn thì bà ấy là người sống lâu.”
Trần Tú Phương nói cũng phải.
Trong thôn có một người giá mất cũng rất bình thường, căn bản không có già đáng kinh ngạc, trừ khi là một người đàn ông cường tráng mất.
Nhưng cũng có người xì xầm bàn tán là bà ấy chết đói, bởi vì nhà ăn đội ba đội bốn không có lương thực, cán bộ đội lại khấu trừ lương thực xã viên, chỉ quản phần ăn của mình, còn các xã viên thì đói chết, còn khiến trách kho lương đội một đội hai có lương thực ăn không hết cũng không cứu tế, đang sống yên ổn thì làm người khác đói chết.
Tất nhiên, cũng không ai dám nói trước mặt người khác, chỉ có thể trốn tránh âm thầm xì xầm như con chuột.
Chu Thành Chí tìm Chu Minh Quý bàn bạc: “Mấy đứa có thể ăn lương thực bao lâu?”
Chu Minh Quý: “Chú, ăn đến lúc thu hoạch lúa mì không có vấn đề, túng thiếu cũng có thể ăn đến lúc thu hoạch khoai lang.”
Đó gọi là đủ, trước khi thu hoạch khoai lang còn có lúa mì, cao lương, bắp.
Chu Thành Chí nói: “Hay là thế này, chúng ta bỏ ra ít lương thực thuê người đào sông ngòi phía nam.”
Đối với cách nói ‘Bát long trị thủy chắc chắc hạn hán’, tất nhiên là Chu Minh Quý cũng rất tin tưởng, đây là bài học kinh nghiệm trong nhiều năm của bọn họ.
Đào sông ngòi dẫn nước từ đập chứa nước Mã Vượng, là phương pháp mà bọn họ cho là tốt nhất.
Đập chứa nước Mã Vương là do toàn huyện điều công nhân công đào, đi qua sống Giao Long, năm ngoái mùa hè và mùa thu mưa lớn trung nhỏ cũng không ít, nay đập chứa nước Mã Vượng đã có đủ nguồn nước, đủ cho toàn công xã dùng.
Quan trọng nhất là bọn họ có đủ kênh rạch để trữ nước hay không, nên không thể không đào được.
Chu Minh Quý vẫn luôn hành động cùng Chu Thành Chí, đội hai nói được thì ông ta cũng nghĩ được, dù ông ta làm việc hay đánh nhau cũng đều không cẩu thả.
Cả hai bàn bạc sắp xếp như thế nào, bỏ ra khẩu phần lương thực thuê công nhân, không thể trực tiếp nói là tiền công và bị nghi ngờ là kẻ thù giai cấp, phải nói là điều tạm để kiếm điểm công tác.
Đổi tên thì sẽ không có vấn đề gì.
Bàn bạc xong, bốn đội trưởng và kế toán gặp nhau mở cuộc họp.
Vừa nghe thấy hai đội muốn cứu tế đội mình, Trần Phúc Hải và Chu Ngọc Quý kích động muốn khóc thật to, bọn họ thực sự không kiên trì nổi nữa rồi.
Mười lạng một cân đổi mười sáu lạng, một cân khô đổi ướt, thìa to đổi thìa nhỏ, cứ như thế không cầm cự được bao lâu, lương thực trong kho cũng chỉ ăn được có vài ngày.
Hiện tại, bọn họ ngâm mềm và băm nhỏ những thứ của năm ngoái như: củ cải, anh đào, rau hư, mía…, thêm một ít bột lương thực làm thành bánh ngô hấp. Cháo đặc là món canh khoai lang thối từ đồng mang về.
Cứ như thế, cũng kiên trì không đến lúc thu hoạch lúa mì, nếu còn tiếp tục nữa thì sẽ chết đói mất.
Trần Phúc Hải là người có suy nghĩ linh hoạt, anh ta chạy đến công xã mấy chuyến, vốn định tìm kiếm lương thực mang về, kết quả không tìm được, nhưng lại nghe được một tin.
Theo như thông tin đó Giả Gia Câu có rất nhiều bột mì, không thiếu ăn, còn nói muốn bán cho các đại đội khác.
Có đại đội bàn bạc đi mua, kết quả phát hiện đó chẳng phải là lúa mì, chỉ toàn là những thứ linh tinh trộn lẫn với nhau xay thanh bột vụn.
Rốt cuộc là gì thì cán bộ Giả Gia Câu không chịu nói, nhưng người tài giỏi có thể phân tích ra, bên trong có trái đậu, lõi bắp, ruột bắp và cao lương, dây khoai lang khô, lá khoai lang xay nhỏ, sau đó trộn với một lượng nhỏ bột bắp bột cao lương, bột khoai lang gì đó, rồi làm thành cái gọi là tinh bột giàu chất dinh dưỡng.
Trần Phúc Hải còn nếm thử, mùi vị đó khiến anh ta cảm thấy khoai lang thúi cũng trở thành món ăn ngon.
Anh ta không dám bao tin này cho Trương Căn Phát, sợ Trương Căn Phát phấn khích lại bảo nhà ăn đại đội Tiên Phong cũng làm giống như thế, vậy chẳng phải anh ta cũng phải ăn theo hay sao, nên anh ta chỉ nói không tìm được lương thực, phải nhờ công xã cứu tế, hoặc là mang lương thực bán lại cho nông thôn về đây.
Hiện tại, đội hai và đội một đồng ý cứu tế thì anh ta trực tiếp gọi mẹ ơi rồi.