Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 747 - Chương 747: Lương Thực Bán Lại Cho Nông Thôn

Chương 747: Lương thực bán lại cho nông thôn Chương 747: Lương thực bán lại cho nông thôn

Chương 747: Lương thực bán lại cho nông thôn

Hôm nay tan làm, Chu Minh Dũ ba người tiếp tục đào đất, Mạc Như về cho con gái bú sữa trước.

Trên đường về cô gặp Khám Yến Nhi ở đầu thôn.

Nay sắc mặt Khám Yến Nhi đã hồng hào hơn nhiều rồi, mắt hạnh má đào, eo thon như dương liễu. Tuy làn da không đủ mịn nhưng trắng nõn, trong đôi mắt xám xịt của người nhà quê thì thực sự là một mỹ nhân.

Mạc Như muốn đến gần như trước đây, Khám Yến Nhi chủ động cười gọi cô: “Mạc Như, cô có thể nói chuyện với tôi vài câu không?”

Mạc Như nói: “Chúng ta chẳng có gì nói với nhau cả.”

Khám Yến Nhi co giật khóe môi, không nhịn được cười, nhưng cô không tức giận, cô tiến tới hai bước với bộ dạng chịu đựng: “Cô đừng hiểu lầm, tôi đến xin lỗi cô, trước kia là tôi không đúng, lúc đó tôi mê muội, sau đó càng nghĩ lại càng cảm thấy bản thân đã không đúng. Mùng ba đến chúc tết, tôi muốn xin lỗi cô nhưng lại không gặp, hôm nay chính thức nhận lỗi với cô.”

Nói xong, cô còn học bộ dạng vái chào như phụ nữ trước kia, Mạc Như cực kỳ kinh ngạc.

Mạc Như liếc nhìn cô ấy: “Sao cô lại xin lỗi tôi, cô đã làm gì có lỗi với tôi?”

Nụ cười trên khuôn mặt Khám Yến Nhi suýt nữa biến thành gánh nặng ngàn cân đập vào lòng bàn chân, nặng nề đến mức đôi môi run lên, miễn cưỡng cười nói: “Trước kia tôi không hiểu chuyện, nói sai làm sai, cô yên tâm, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”

Mạc Như gật đầu: “Vậy thì tốt, để tránh tôi tức giận, còn cô thì chịu thiệt.”

Khám Yến Nhi: “...”

Mạc Như nói: “Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, nếu cô đã là họ hàng của dì ba thì đó cũng là họ hàng thân thích, chỉ cần cô không nhằm vào tôi thì tất nhiên tôi cũng không nhằm vào cô.”

Khám Yến Nhi thấy cô đã tha thức cho mình nên đi cùng Mạc Như, dáng vẻ vừa nói vừa cười: “Mạc Như, tôi có thể nhờ cô giúp tôi may một bộ đồ mới không? Dịp tết tôi chưa mua vải, mấy hôm trước không dễ dàng mua được. Tôi thấy Chu Diệu Hồng thôn cô có bộ đồ thật đẹp, là cô may à, cô cũng may cho tôi một bộ đi.”

Mạc Như nói: “Cô có tiền là được, nhưng hiện tại tôi không rãnh, phải đợi tôi bận xong khoảng thời gian này.”

Thực ra, cô may một bộ đồ không cần quá lâu, nửa ngày là được.

Nhưng nó không phải là bộ đồ yêu thích của cô, cũng không phải may cho người đàn ông và con của cô, ngồi nửa đây cô cũng chẳng muốn làm.

Nhưng nó không dành cho bộ quần áo yêu thích của cô ấy, cũng không phải cho người đàn ông và đứa con yêu quý của cô ấy, và cô ấy không buồn mặc nó sau khi ngồi một lúc lâu.

Khám Yến Nhi bất chấp: “Tất nhiên là đưa tiền, sao có thể để cô làm việc không công được, bằng giá với Chu Diệu Hồng phải không?”

Mạc Như nói: “Đó là giá của thôn tôi, nhưng cô là họ hàng của dì ba nên giá đó cũng được.”

Khám Yến Nhi vui mừng, với tay nắm lấy cánh tay của Mạc Như, cười nói: “Tốt quá rồi, cảm ơn cô.”

Bị cô ấy bất ngờ chụp lại, Mạc Như nổi cả da gà, cô vội rụt cánh tay lại: “Không sao, tôi đi trước đây.”

Mạc Như trở về nhà, Mạc Ưng Tập đang dạy bọn trẻ đọc sách kể chuyện.

Câu chuyện là con đường Chu Minh Dũ thiết kế, đưa toán học vào trong câu chuyện.

Bọn trẻ thích thú lắng nghe, nghe xong câu chuyện cũng học được môn toán, một công đôi việc.

Còn một người ngồi bên lắng nghe, đó là Kim Chi Nhi.

Kể từ sau khi Mạc Như đồng ý dạy cô ấy biết chữ, rãnh rỗi là cô ấy lại tìm Mạc Như học vài chữ, nhờ Mạc Như sửa sai giúp cô ấy. Mặc dù bận rộn, đôi kho mấy ngày không thể đến, nhưng chỉ cần có thời gian thì cô ấy sẽ đến một chuyến, cho dù chỉ là vài phút.

Hiện tại, Mạc Ưng Tập ở đó, cô ấy tranh thủ đến nghe Mạc Ưng Tập kể chuyện, cô ấy thích thú lắng nghe.

Thấy Mạc Như quay về, cô ấy ái chà một tiếng, thay đổi sắc mặt: “Thím tan làm chưa, tôi phải mau quay về mới được.”

Cô ấy cõng em trai trên lưng, chào tạm biệt Mạc Ưng Tập rồi chạy đi.

Mạc Như hỏi chuyện nhà bọn họ, bọn trẻ có nghịch ngợm hay đánh nhau gì đó không, hỏi bọn họ học được những gì, sau đó chỉ bảo một lúc.

“Được rồi, ra ngoài chơi đi, lát nữa ăn cơm.”

Vừa về đến nhà, Mạc Như bảo Mạc Ưng Tập ra ngoài chơi, nhưng Mạc Ưng Tập không chịu, cậu bé chơi với mấy đứa trẻ để làm giảm gánh nặng của Mạc Như.

Hiện tại, Chu Thất Thất đã biết ngồi, lần nào Mạc Ưng Tập cũng dùng chăn quấn cô bé ở tủ đất để cô bé cùng nghe kể chuyện.

Thấy Mạc Như về, cô bé lại vô thức bật ra tiếng “mama”, mặc dù không chính thức gọi người nhưng là nhằm vào Mạc Như mà gọi.

Trái tim của Mạc Như như muốn tan chảy khi thấy con gái mình đang nhìn chằm chằm mình với đôi mắt to đen láy, cô nhanh chóng bế con gái lên, hôn lên đôi bàn chân bé bỏng, học ngôn ngữ trẻ con i i a a để trò chuyện với cô bé.

Bình Luận (0)
Comment