Chương 749: Lương thực bán lại cho nông thôn (3)
Vậy nên cho đến nay, cô không cho người ngoài chạm vào máy may, người hiểu chuyện tất nhiên cũng không đưa ra những yêu cầu vô lý như thế.
Tất nhiên Chu Diệu Hồng và Chu Viên Viên cũng biết quy tắc của cô, căn bản không ngờ còn có chuyện tốt như thế nên mới tỏ ra kinh ngạc.
Chu Viên Viên không kìm được sự kích động: “Sỏa Ni, tôi cũng có thể.”
Mạc Như: “Nhưng tôi không có tiền công cho các người.”
May áo quần cũng phải trả tiền, nhưng cô không có tiền trả tiền công.
“Đừng đừng.” Cả hai rất kích động: “Chúng tôi không cần tiền công, để chúng tôi giúp cô may đồ đi.”
Nếu như học được rồi thì sau này có thể tự mình may những bộ đồ đẹp.
Huống hồ ai đi học nghề chẳng phải học ba năm mới có thể thành nghề, ba năm nay ở nhà sư phụ bưng trà rót nước công việc nặng nhọc nào cũng làm, một đồng cũng không lấy.
Nếu như bọn họ theo Mạc Như học máy may thì cũng đồng nghĩa với việc học được một kỹ thuật rất là ghê gớm.
Chu Viên Viên nói: “Sỏa Ni, cô giỏi giang như thế, sao lại ở nhà cày ruộng, chi bằng đến thành phố làm công nhân may cho công ty trang phục thì tốt biết mấy, có thể nhận lương, ăn lương thực cung ứng.”
Mạc Như nói: “Làm gì có chuyện dễ dàng như thế? Người thành phố còn không sắp xếp hết được công việc, sao có thể để người nông thôn tùy tiện vào thành phố? May đồ cũng không phải chuyện gì quá khó, một người học vài ngày là biết, chẳng qua chỉ là là sư phụ dẫn dắt vào cổng, quen tay hay việc là ở con người mà thôi.”
Cả hai nhìn nhau, chiến sĩ thi đua người ta đúng là có khác, rất biết cách nói chuyện.
Lúc này, người nông thôn vào thành phố còn khó hơn là lên trời.
Trừ khi trúng tuyển vào trung học phổ thông, trường trung cấp chuyên nghiệp hoặc đại học thì mới có thể được bố trí công việc trong huyện, cho dù có nhập ngũ thì xuất ngũ phần lớn đều bị đuổi về nguyên quán.
Mối quan hệ hộ khẩu giống như một cái đinh lớn, nó đóng chặt bọn họ vào đất nông thôn, đừng hòng tùy tiện hoạt động.
Ngoài ra, trừ khi có những đóng góp bất thường dẫn đến việc thuyên chuyển nhân sự bất thường, cũng hiếm khi xảy ra.
Chu Diệu Hồng và Chu Viên Viên không hiểu, chỉ là nói thế mà thôi.
Mạc Như còn phải đi thu đất nên bảo bọn họ ngày mai ăn xong bữa trưa rồi đến, cô tránh thủ thời gian nghỉ ngơi nói cho bọn họ nghe về nguyên lý làm việc của máy may, dạy bọn họ cách sử dụng máy may.
Dù sao, ban ngày ba người đàn ông làm chủ lực, cô chỉ cần thể hiện thần thông vào ban đêm là được rồi.
Ban đêm ánh trăng sáng ngời, Chu Thành Chí không nỡ châm đèn, ông bảo xã viên mượn ánh sáng khiêng đất.
Điều này làm Mạc Như càng dễ hành động hơn.
Chỉ có vài chuyến là Mạc Như đã chuyển xong đất của tổ mình rồi, tiện thể đến tổ của những người anh của mình thu đất luôn rồi vận chuyển đến nơi bọn họ chỉ định.
Hiện tại, bọn họ tính toán khối đất bằng cách đo thể tích sông ngòi đã đào, nên không cần kiểm soát lượng đất, chỉ cần rãnh đủ sâu và rộng là đủ tiêu chuẩn, dù sao cũng là để đào mương, không phải là đào đất.
Chu Minh Dũ còn đề nghị kéo cát sỏi, đá vụn đã đào được về thôn, đắp những nơi thấp trũng dễ đọng nước để tránh trời mưa đường xá lầy lội không đi được.
Bắt đầu từ phía trước làng, cố gắng đắp hết cả thôn. Một đề nghị công bằng như vậy đã được sự đồng tình của các xã viên, tất cả đều nói rằng chiến sĩ thi đua là một người tiên tiến và có giác ngộ, nếu là một cán bộ nào đó thì chắc chắn sẽ bắt đầu đắp trước nhà và sau nhà.
Vậy nên có sự giúp đỡ của Mạc Như, đại đội Tiên Phong đã đào sông ngòi với tốc độ rất nhanh, các xã viên không cảm thấy mệt và vất vả. Mặc dù cát sỏi rất nhiều, hai mét trở xuống cũng có đá nhưng không có những tảng đá quá lớn nên việc đào mương tiến triển khá thuận lợi. Huống hồ, bọn họ có “tổ tông” phù hộ, họ thường hay để lại đến ngày thứ hai rồi nghĩ cách đập vỡ tảng đá to, ban đêm rộng rãi trực tiếp kéo lên bờ là được.
Điều này khiến họ cảm thấy như được thân giúp đỡ, tất cả đều nghi ngờ những người phụ nữ nói rằng họ được tổ tiên phù hộ trong lúc thu hoạch vụ thu,
Khi đó bọn họ nghe vậy còn cười nhạo, hiện tại đi khiêng đất ban đêm thật sự làm một chuyến bằng mười chuyến, bọn họ có cảm giác ôi mẹ ơi không được nói năng linh tinh, tổ tiên thực sự đang nhìn bọn họ.
Đúng là lạnh toát người.
Vậy nên không có ai dám lười biếng.
Giữa chừng có tết nguyên tiêu, bởi vì bận đi làm nên cũng không có ai có tinh lực đi ngắm đèn xem hoa, nhưng Chu Thành Chí vẫn bảo nhà ăn làm viên chiên, chả giò cho hợp với tình hình. Tất nhiên nói là chiên nhưng thực ra chẳng qua chỉ là cho tý dầu mà thôi, thậm chí có thể nói đó là nướng chín.
Trong vùng không có gạo nếp, làm nguyên tiêu là dùng hạt kê vàng dính, cũng không phải chiên chả giò, mà thay thế bằng mì khoai lang, bánh rán, hành tây, nước tương, dưa muối và củ cải sợi gì đó.