Chương 764: Ba ba! (3)
Ban đầu mọi người dùng không tốt, không cẩn thận làm ướt cả người, người bị nước bắn vào cũng không tức giận, ngược lại còn cười nói “Thật là một dụng cụ hay ho, sau này kéo nước sẽ đỡ phiền phức.”
Thật ra cho dù có thùng chứa nước kéo nước vẫn là rất mệt, dù sao cũng phải cho từng thùng nước vào, rồi lại cho các thùng ra.
Nhưng so với việc gánh từng thùng nước ở nơi xa về vẫn là nhẹ nhàng, dễ dàng hơn nhiều rồi.
Có thùng nước lớn này thì có thể trồng một cánh đồng lớn.
Vì để tiết kiệm nước, họ vẫn đào hố thủ công, sau đó tưới nước bằng gáo rồi gieo trồng.
Cho dù là vậy cũng nhanh hơn trước rất nhiều.
Bởi vì ruộng của một số đội sản xuất cách nguồn nước rất xa nên họ chỉ biết mở mắt đợi trời mưa. Kết quả làm muộn tiết khí nên cũng không thể trồng được nữa.
Vậy nên, bọn họ rất thỏa mãn rồi.
Trồng xong bông còn phải trồng khoai lang, trồng cây ngô xuân, lúa nếp,v.v...Trong thời gian này chị em cũng phải ra vườn trồng rau các loại.
Đến nay đất đai không phải của tư nhân, vườn rau cũng thuộc tập thể, vì vậy cũng là tập trung trồng rau.
Để thuận tiện cho nhà ăn nấu nướng và bảo quản rau, đội sản xuất có xu hướng trồng các loại cho nhiều quả hơn để dễ bảo quản.
Các loại cho ra nhiều quả như bí ngô, bí đao, bí hồ lô, quả bầu, mướp, v.v... rồi gừng hành tỏi, cà tím, cà chua, đậu cô ve,...
Năm nay đội hai bổ sung trồng thêm hai luống khoai tây và xung quanh vườn rau lại được trồng thêm hạt hướng dương.
Những năm trước, công việc bận rộn như thế phải đến giữa tháng tư mới kết thúc. Bây giờ có sự giúp đỡ của Mạc Như thì nhanh hơn nhiều so với đội khác, đến cuối tháng ba đã xong. Sau đó tiếp tục việc đào hào, đào giếng.
Mùa xuân có một đợt hạn hán ngắn dẫn đến không ít đội sản xuất phải trì hoãn việc gieo trồng, may mắn là sau Cốc Vũ liên tiếp ba trận mưa, trận sau to hơn trận trước, không những đủ để trồng ruộng mà lượng nước trong mương, rãnh cũng tăng lên rất nhiều, các thành viên trong xã vui mừng đến mức vội vội vàng vàng đi làm ruộng.
Dù thế nhưng bọn họ trồng bông vẫn muộn hơn nhiều so với đội hai.
Của đội hai đã cao bằng một nắm tay rồi bọn họ mới bắt đầu trồng, dù điều kiện ươm giống như nhau, thì đội hai thu hoạch được nhiều hơn bọn họ 20%, chưa kể đội hai còn có đội anh hùng chuyên bắt sâu, bảo vệ bông.
...
Qua lễ thanh minh, thời tiết bắt đầu ấm dần lên, tuyết trên mái tôn có nắng tan thành nước, tí tách nhỏ giọt xuống tạo thành một loạt vũng nước nhỏ dưới mái hiên.
Ngoài chỗ tuyết trong bóng râm chưa tan, tuyết ở chỗ nắng đã hóa thành nước, mặt đường xốp mềm như bột, khi giẫm lên sẽ lún xuống.
Lúc này, Chu Thất Thất đã không còn chịu ở trong vòng tay hay ở trên lưng của người lớn nữa, mà đòi xuống đất giẫm lên bùn chơi!
Ngay cả mẹ cô bé, cũng không hiểu rõ tính khí của cô bé. Ví dụ, đôi khi cô bé sợ mưa và tuyết rơi. Nếu yêu cầu cô bé đưa tay ra hứng mưa, thì đôi mắt cô tròn xoe kinh ngạc, hét lên như bị tra tấn.
Nhưng đôi khi cô bé rất muốn dẫm lên bùn, cào trong bùn, thậm chí nóng lòng muốn thử lăn lộn trong đó.
Điều này giống như đôi khi cô bé rất chịu khó,đến mức buổi tối không chịu đi ngủ, phải nghe kể chuyện hoặc nghịch đồ chơi, có hôm thì lười ngủ cả ngày, không muốn mở mắt ra vậy.
Thực sự không thể hiểu nổi quy luật của cô bé, đặc biệt không thể đưa ra kết luận.
Ví dụ, Mạc Như có lúc cảm thấy cô bé làm rất tốt, vì vậy cô nói với Chu Minh Dũ: “tiểu Ngũ, em thấy con gái chúng ta gần đây ngoan ngoãn hơn nhiều, buổi tối ngủ, ngày chơi, giờ giấc rất đều đặn.
Kết quả là tối đến bắt đầu tát mặt, tinh thần cô bé như uống thuốc, còn không cho phép ném cô vào không gian, nhất định phải ngủ ở giữa cha mẹ nghe kể chuyện, sờ sờ mẹ.
Sau nhiều lần như thế, Mạc Như không đưa ra kết luận về con gái mình, cũng không thể tùy tiện khoe khoang.
Đừng khoe khoang!
Trời cuối tháng ba ấm áp, vụ xuân đã xong, Mạc Như lại rảnh rỗi nên muốn đưa em trai về nhà mẹ ruột một chuyến.
Buổi tối, cô ôm con gái đi phòng phía nam ăn cơm, và nói chuyện, xin phép mẹ chồng.
Khi vào phòng, cô phát hiện không khí không ổn lắm, nhìn qua thì thấy sắc mặt của Trương Thúy Hoa không tốt, những người khác thì không nhìn ra được gì.
Cô hơi khó hiểu, vội hỏi Mạc Ứng Sáng và Cúc Hoa.
Bọn họ lắc đầu, “Chúng em cũng vừa mới tới.”
Cách đây ít lâu, Trương Căn Phát có nguyện vọng, đi công xã xin mở lớp cấp đầu tiểu học ở đại đội, chính thức mời Ngụy Sinh Kim làm thầy giáo tiểu học kiêm giáo viên chủ nhiệm.
Bây giờ chỉ có lớp một, dù cho bao nhiêu tuổi, chỉ cần mới bắt đầu học đều phải bắt đầu từ lớp một.
Mạc Ứng Sáng và Nê Đản Nhi chính thức nhập học, học tập, Cúc Hoa phụ trách trông em trai, em gái, nhưng cô bé không thích ở nhà mãi, nên đưa các em đến khuôn viên đại đội chơi, đợi cậu và anh trai tan học sẽ cùng nhau về nhà.