Chương 765: Ba ba! (4)
Tan học, chúng làm bài tập trước, sau đó đi nhổ rau rừng cho lợn gà ăn nên về nhà muộn chút.
Đinh Lan Anh đang chăm sóc nấm trong phòng nấm, hiện tại vẫn chưa quay về, có lẽ chị ta cũng không biết.
Trương Cấu tuy mang thai nhưng vẫn đi đào mương ở phía nam, mỗi ngày đi sớm về muộn.
Chị ta nghe Mạc Như nói mẹ chồng có chút không vui lập tức căng thẳng, “Sỏa Ni, có phải giận chị không?”
Mạc Như hiếu kì đáp: “Chị lại làm mẹ giận à?”
Trương Cấu lắc đầu, “Không, không có chuyện đó, chị ngày ngày đi làm mà.”
“Vậy chị lo lắng cái gì.”
Buổi tối, mọi người lục tục trở về, ngồi vào bàn ăn.
Trương Thúy Hoa nhìn khắp không thấy con trai thứ tư ở đâu nên hỏi Chu Minh Nguyên: “Lão tư đâu?”
Chu Minh Nguyên hỏi Chu Ming Quang: “Cậu tư đâu?”
Chu Minh Quang ngẩn ra, “Không phải đi cùng anh sao?”
Trương Thúy Hoa hừm một tiếng, “Ăn cơm!”
Trước đây chỉ cần người nhà ở nhà thì phải đợi mọi người đến đủ rồi mới ăn, Bây giờ lại trực tiếp ăn cơm luôn, Mạc Như càng chắc chắn Trương Thúy Hoa đang tức giận.
Cô có chút bất an, có nên nói chuyện về nhà mẹ đẻ không?
Cô đưa mắt ra hiệu nhìn Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ nháy mắt với cô, ra hiệu yên tâm. Hắn lật ngược con gái trong tay xuống, “Mẹ, mẹ nói xem Thất Thất có phải ăn nhiều quá không, sao lại nặng thế này?”
Vừa nghe cháu gái mình to béo, Trương Thúy Hoa lập tức nhìn sang, thấy con trai một tay ôm bụng Thất Thất, nói: “Con biết bế trẻ không hả, đè bụng vậy nó nôn ra đấy, nào, tiểu nhục nhục đến đây với bà nào.”
Chu Thất Thất nghe nói đến chỗ bà, tự động nghĩ là cho cô bé ăn đồ ngon, vội duỗi cánh tay nhỏ ra, gọi ma ma ma, muốn qua đấy.
Trương Thúy Hoa ôm Chu Thất Thất trong lòng, “tiểu nhục nhục, gọi đi!”
Chu Thất Thất: “Mà... ma”
Trương Thúy Hoa: “tiểu nhục nhục ngoan quá, nghe lời nhất, không giống một hai người bọn họ không làm người ta bớt lo, còn khiến người ta tức giận!
Đám đông:...
Đây là giận ai mà giận lây cả nhà thế này?
Mạc Ứng Sáng cười nói: “bác gái, chúng con cũng bớt lo, không giận bác.”
Trương Thúy Hoa cười thân mật, “Đúng đúng đúng, các con đều là những đứa trẻ ngoan, bác gái lấy làm tiếc nhất cho tiểu Sáng, nào, cuộn mì này là cho con ăn này.”
Trương Thúy Hoa cầm một tấm bánh hoa cuộn nhỏ đưa cho Mạc Ứng Sáng.
Mạc Ứng Sáng: “Cảm ơn bác gái, ngon thật đấy!”
Trương Thúy Hoa nói: “Đứa trẻ này đến cũng lâu rồi, chắc nhớ nhà rồi, hỏi xem trường học khi nào nghỉ học, Sỏa Ni đưa nó về thăm nhà chút.”
Mạc Như cười đáp: “Vâng .”
Thật tuyệt khi có một người mẹ chồng chu đáo và vui vẻ như vậy.
Mạc Ứng Sáng lập tức cảm ơn bác gái.
Trương Cấu ăn một cái bánh ngô hấp lại muốn lấy cái khác.
Trương Thúy Hoa nói: “Bẻ làm đôi.”
Trương Cấu sửng sốt, sao lại bẻ làm đôi?
Ngày mùa, không phải những người nông dân được hai cái bánh ngô, một bát cháo nếp cho buổi trưa và buổi tối ư?
Chia đôi làm gì?
Chu Minh Quang giúp chị ta bẻ đôi một nửa và đặt nửa còn lại vào mẹt.
Trương Cấu nhìn một nửa bánh bị lấy đi, vô cùng uất ức, kéo dài mặt ra, thể hiện ra mặt?
Lẽ nào bà biết chị ta sinh con gái nữa sao?
Ai mà biết rằng Trương Thúy Hoa không chỉ nhắm vào chị ta. Khi những người đàn ông muốn lấy bánh ngô hấp thứ ba, bà cũng nói câu: “ bẻ một nửa.”
Được thôi, đây chẳng khác nào đánh người.
Mạc Như vốn dĩ chỉ ăn một cái bánh ngô hấp nên không nói câu bẻ một nửa, nhưng người khác thì không được.
Đối với người có thân hình dài như Chu Minh Dũ, năm cái cũng không nhiều.
Tuy nhiên Mạc Như ăn ít, Trương Thúy Hoa ngược lại cũng không để hắn bẻ một nửa, nhưng Chu Minh Dũ là người hiểu chuyện, sao lại để anh trai, chị dâu đều bẻ một nửa còn hắn lại ăn nhiều chứ.
Dù sao hắn có một người vợ kim chủ mà, đồ ăn cơ bản là không thiếu.
Vì thế Chu Minh Dũ ăn hai cái rưỡi rồi sau đó húp cháo nếp.
Cháo nếp ở nhà ăn có lúc chống đói hơn cơm, trong nồi khoai dẻo còn có các loại như khoai khô, mì sợi, bún gạo nếp. Đặc biệt là mì sợi vừa có dinh dưỡng lại vừa no.
Tuy rằng hương vị không thể nói là ngon, nhưng mà lúc này ăn no nê là hạnh phúc rồi, ai còn yêu cầu cao như vậy?
Chu Thành Nhân khi cầm chiếc thứ ba lên thì hơi do dự, cũng bẻ một nửa, nửa còn lại bỏ vào mẹt.
Trương Thúy Hoa cũng không nói gì, bà cũng không để cho mấy đứa trẻ bẻ đôi. Dù sao chúng cũng chỉ ăn một bánh ngô hấp, một bát cháo nếp.
Như trẻ nhỏ cũng ăn không hết một cái bánh ngô hấp.
Sau bữa tối, Mạc Như giúp rửa bát và nói với Trương Thúy Hoa ngày mai chủ nhật, trường không học, cô đưa Mạc Ứng Sáng về nhà một chuyến.
Trương Thúy hoa đương nhiên đồng ý, còn đưa đồ cho Mạc Như đem về nhà mẹ ruột.
Trước đây về nhà mẹ, chỉ mang đồ để ăn, dùng, bông vải, thóc gạo đều là nhưng thứ tốt. Nhưng bây giờ đều thuộc đội sản xuất quản lý, nên giới hạn nguồn cung, cũng không dư gì nhiều, vì thế chỉ có thể nghĩ đến những thứ khác.