Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 771 - Chương 771: Dạy Dỗ (4)

Chương 771: Dạy dỗ (4) Chương 771: Dạy dỗ (4)

Chương 771: Dạy dỗ (4)

Mạc Ứng Sáng nhanh chóng nói: “Thím ơi, Chị cháu đem về con gà già, thím ăn miếng da gà đã.”

Tôn Kiến Nga tức giận nói: “Ngươi keo kiệt như thế, bắt ta đưa tiền khấu đầu mới cho ăn miếng da gà ư?”

Mạc Ứng Sáng cười có chút đanh đá, “Thím à, thím đây không phải là vẫn chưa đưa tiền khấu đầu sao? Một đồng cũng không nhiều, một hào không chê ít đâu ạ.”

Tôn Kiến Nga tức giận đến nỗi quai hàm run lên, thật là đời này chưa gặp ai đanh đá như vậy!

Bà ấy tức giận phá cửa, chạy nhanh như bay, đi mất.

Mạc Như cười rộ lên, chỉ vào Mạc Ứng Sáng nói: “Thăng quỷ nhỏ, một thằng nhóc nhỏ tí như em sao lại lắm mưu mô thế.”

Mạc Ứng Sáng đắc ý đáp: “Chị, chị không biết à, nhà chúng ta có chút đồ tốt, bọn họ đều đến lấy. Nếu không đưa thì quăng vào mặt những lời khó nghe. Cha mẹ chúng ta da mặt mỏng, không đối phó được họ. Trước đây bọn họ chỉ sợ anh lớn, anh lớn ở nhà thì bọn họ không dám, anh lớn không có nhà thì bọn họ đến đâm thọc. Em phải làm cho họ cũng sợ em, hừm, đừng nghĩ rằng chúng tôi dễ bị bắt nạt!

Mạc Như gật đầu, “Không tồi, ước chừng bà ấy sau này gặp em sẽ rùng mình.”

Thấy đã gần trưa, Mạc Như bảo Mạc Ứng Sáng đến nhà ăn xem thử, đợi cha mẹ cùng trở về.

Mạc Ứng Sáng tuy nhỏ tuổi nhưng rất tinh ý, mà vì cậu là trẻ con nên người lớn thường không đề phòng cậu. Vậy nên cậu có thể quan sát đến hoàn cảnh thực tế và xem tình hình cha mẹ mình như thế nào.

Mạc Ứng Sáng ngầm hiểu vội mang hai cái bát đi đến nhà ăn xếp hàng.

Trong nhà ăn bây giờ vẫn là những người đàn ông khỏe mạnh đảm nhiệm việc nấu nướng, người nào người nấy tai to, đầu béo, nhưng lại không nhìn thấy Thôi Công hội. Bọn họ nhìn thấy Mạc Ứng Sáng đôi mắt lộ rõ vẻ chán ghét, thù địch, nhưng lại không dám làm khó dễ cậu.

Thật ra Mạc Như và Mạc Ứng Sáng vừa vào thôn đã có người nhìn thấy, tức tốc đi báo cáo với đại đội trưởng, rất nhanh mấy người chủ chốt của đại đội đã nhận được tin, chiến sĩ thi đua ngốc đã về nhà mẹ đẻ.

Một số người già và trẻ em đến nhà ăn xếp hàng nhìn thấy Mạc Ứng Sáng thì chào hỏi, hỏi thăm tình hình mới ở đại đội tiên phong.

Tài ăn nói của Mạc Ứng Sáng hùng hồn, lúc này mới bộc lộ hết khả năng, thậm chí còn biểu diễn động tác để mô tả, kể lại một số chuyện của đại đội tiên phong mà cậu đã thấy và nghe thấy, Mọi người nghe kể, đến nỗi chuông nhà ăn được gõ lên mà không hay.

“Bọn họ vẫn thế? Đội trưởng đội hai so với thư ký đại đội càng lợi hại hơn?”

“Đội hai dẫn bốn đội đi đào hào làm ruộng? Thật là hiếm, từ trước đến nay chưa nghe nói đến.”

“Ông ngay cả Mạc Gia Câu cũng chưa đi qua, ông nhìn thấy ở đâu chứ?”

“Đội tiên phong này thật tuyệt vời, thư ký của bọn họ là ai?”

“Yo, đều là đại đội của người khác à...” một bà lão than thở một tiếng, rồi xoay người đi nấu cơm.

Mạc Ứng Sáng rất nhanh đợi được Thẩm Thục Quân và anh thứ, liền ra đón, “Mẹ, anh thứ!”

Thẩm Thục Quân và Mạc Ứng Phi đều sững sờ nhìn cậu, sau đó vui mừng khôn xiết, “Tiểu Sáng, con tự về nhà à hay là đi cùng chị.”

Mạc Ứng Sáng cười đáp: “Cùng chị và Thất Thất quay về, Anh rể bận việc đào hào, không thể về được.”

Chỉ hàn huyên mấy câu, đi ăn trước rồi vội vàng về nhà.

Người nhà cán bộ ăn trước sau đó đến người tiên tiến trong thôn, rồi đến lượt các xã viên bình thường.

Bọn họ thuộc xã viên bình thường, chí ít không phải là thành phần phú nông, những người cuối cùng bị bắt ép buộc phải rửa nồi.

Ăn xong, họ không chú ý tới người khác nói gì, nhanh chóng về nhà.

Mạc Như đã đặt thức ăn lên bàn, thấy họ về, cô vui vẻ ra ngoài đón, đi vào phòng kể chi tiết những câu chuyện.

Từ khi Mạc Thụ Kiệt được đội tiên phong mời đi thuần hóa động vật, tiếng lành đồn xa, rất nhiều người mời ông thuần hóa gia súc hoặc chữa bệnh cho gia súc.

Tuy Thôi Phát Trung tỏ vẻ không vừa ý, nhưng nhiều người đến tìm như thế, ông ta cũng khó vuốt mặt không nể mũi chỉ còn cách đồng ý. Vì vậy, Mạc Thụ Kiệt bây giờ rất có tiếng, thường được mọi người đến tìm mời đi.

Hôm nay đi đến đại đội cách hơn năm dặm, buổi tối có thể về đến nhà.

Mạc Ứng Đường lại đi cùng Mạc Ứng Long, dẫn đầu đội kênh mương của đội đi tham gia nhiệm vụ sửa chữa kênh mương trên địa bàn xã.

Trên thực tế, Mạc Gia Câu hoàn toàn không dùng được nước từ hồ chứa nước Mã Vượng, kênh nước được tu sửa cũng không dẫn được đến nơi đây, bởi vì bọn họ có con sông Đại Nam Câu chảy về phía đông đến con sông Giao Long.

Nhưng mà dù sao cũng là nhiệm vụ của xã nên mỗi đại đội đều phải tham gia.

Nghe nói cha lợi hại như thế, Mạc Như rất vui mừng, “Mẹ, cha lợi hại quá, trước đây quả thật đã chôn vùi tài năng của cha rồi, chi bằng xin công xã cho cha làm bác sĩ thú ý xã.”

Bình Luận (0)
Comment