Chương 772: Dạy dỗ (5)
Không thể một thôn có một bác sĩ thú ý nhưng công xã vẫn cần có.
Bây giờ công xã chỉ có một bác sĩ thú y, hoặc là ông ta nhàn rỗi không có gì làm, hoặc là các gia súc cùng nhau bệnh tật ông ta bận rộn không kịp trở tay, vì vậy cho nên phải thêm vài bác sĩ thú y.
Nếu có thể để cha đến công xã làm việc thì Thôi Phát Trung cũng sẽ không thể tùy tiện đối phó với nhà họ Mạc.
Thẩm Thục Quân bế Chu Thất Thất, lau nước miếng cho cô bé, “E rằng không dễ như vậy.”
Mạc Như đáp: “Không phải chứ, mẹ xem, ông ta đều để cha đi các đại đội khác thuần hóa gia súc.”
Thẩm Thục Quân lắc đầu nhẹ giọng nói: “Không dễ dàng như thế, đi dạo đến các đại đội, đó là mặt mũi của thư ký, đi công xã không phải là ai ai cũng có thể tự ý đi được, trừ khi cán bộ xã lên tiếng, nếu không đi không được.”
Mạc Như hiểu ngay ý mẹ cô: “Mẹ, trở về con sẽ nói tiểu ngũ thử xem có cơ hội không. Cha đi làm bác sĩ thú y để góp sức cho xã chứ cũng không phải đi hưởng phúc mà.”
Không sợ không có đường, chỉ sợ không có bản lĩnh. Bố đã có bản lĩnh này rồi thì có thể tìm ra cách.
Thật ra, nếu không phải đấu tranh chống lại địa chủ hay áp bức thành phần giai cấp. Không quan tâm là trẻ con nhà địa chủ hay nhà phú nông cơ bản không khó tìm việc. Bọn họ cơ bản đều đọc sách, biết chữ, nhìn thấy một chút thế giới, có vài người phổ thông không có kĩ năng, chỉ cần bản thân có thể chịu khổ cực, không biết đến khi nào nhưng sẽ tốt hơn so với những người bình thường khác.
Vì thế Mạc Như ngược lại không lo lắng nhà mẹ đẻ sẽ sống không tốt, chỉ là lo lắng có thể kiên trì đến cuối cùng không.
Lúc này không phải ở chỗ vượt lên trước, cũng không phải ở chỗ trả thù, điểm mấu chốt chính là có thể kiên trì đến cùng hay không.
Tất nhiên, nếu có đủ kiên trì trong quá trình thì sẽ thoải mái hơn, không phải trải qua những khó khăn vất vả đó nữa, tự nhiên sẽ càng tốt hơn.
“Mẹ, em trai thứ, nhanh qua ăn cơm.”
Vừa bước vào phòng họ đã nhìn thấy trên bàn đặt thịt xông khói hầm tảo bẹ, thơm nức mũi
Những lời vừa nói không còn để ý nữa, lúc này khi ngồi xuống bàn, chỉ cảm thấy ngây ngất, choáng váng vì mùi thịt thơm phức.
Thẩm Thục Quân: “Sỏa Ni, con về thì về, sao lại còn đem về nhiều đồ thế này? Nào thịt nào gà, bọn con không phải ăn ở nhà ăn sao?”
Mạc Ứng Sáng cướp lười: “Mẹ, cha trở về không nói chuyện với mẹ sao? Chị chúng ta ở đại đội tiên phong thật sự rất tuyệt vời. Thật sự là người đầu tiên, lúc trước không phải trồng bông vải ư, thư ký người ta trực tiếp giết thịt hai con gà mái già, một con đưa luôn cho chị bồi bổ thân thể, nói để chị con tẩm bổ, đợi sau này hy vọng chị bắt sâu bọ đấy!”
Cậu vừa nói vừa diễn tả bằng cử chỉ, làm cho Mạc Ứng Phi chưa nhìn thấy thế giới bao giờ, nghe đến nỗi bị cuốn hút.
Thẩm Thục Quân cũng ngạc nhiên nói: “Sỏa Ni, thật thế à?”
Mạc Như cười đáp: “Con người đội trưởng đội con thật tốt.”
Thẩm Thục Quân nói: “Cũng là con và Chu Minh Dũ làm được việc.” Sau bà ta lại thở dài nói: “Không quan trọng phụ nữ hay đàn ông, chỉ cần tìm được người xứng đôi, cả đời này sống có hy vọng.”
Mạc Ứng Phi hiếu kỳ nói: “Mẹ, cái gì gọi là xứng đôi?”
Mạc Ứng Sáng nói: “Anh thứ, cái này em biết, xứng đôi chính là mây với mưa, tuyết với gió, ánh sáng buổi tối với bầu trời quang đãng, Lai Nhạn với Khứ Yến, chim hót, côn trùng kêu, nhà tranh với tường bùn, cổng thành với hoàng cung, tài tử với giai nhân, bà lão với ông lão, hắc nữu với ma...”
“Nói bậy, còn không câm miệng lại!” Thẩm Thục Quân cau mày, trừng mắt nhìn đứa con trai nhỏ.”
Mạc Ứng Sáng cười nghiêng ngả, “Anh thứ, mấu chốt là vế sau!”
Mạc Ứng Phi ngẩn ra, “Hắc nữu với ma tước à?”
Thẩm Thục Quân đỡ trán, nhẹ nhàng nói: “Ứng Phi à, đừng nghe em trai con nói linh tinh.” bà ta lại trừng mắt nhìn Mạc Ứng Sáng, “Chị ở nhà đấy, dám nói bậy nói bạ, trở về bảo anh rể đánh con.”
Mạc Ứng Sáng cười hi hi, nói với Mạc Như: “Anh rể đối với con rất tốt, sẽ không đánh con.”
Mạc Như bưng cho Thẩm Thục Quân một bát canh thịt xông khói thêm ít tảo bẹ, cười nhẹ, “Đó là vì em không phạm lỗi, nếu em phạm lỗi xem xem anh rể có đánh không.”
Mạc Ứng Sáng lè lưỡi, “Vậy em nhanh ăn cơm thôi.”
Lúc này, một giọng nói yếu ớt truyền đến, “Cô cô, con muốn ăn thịt.”
...
Vài người quay đầu nhìn sang, thấy Tiểu Bần Nông từ bên ngoài đi vào, ngậm miệng, nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn chăm chằm Mạc ứng Sáng, sợ cậu đánh cậu ta.
Mạc Ứng Sáng trừng mắt đứng lên, “Đi tìm mẹ ngươi mà ăn thịt.”
Tiểu bần nông làm dáng vẻ tội nghiệp, mím môi và bắt đầu rơi nước mắt.
Thẩm Thục Quân nhìn Mạc Ứng Sáng, nhẹ nhàng đáp: ‘Tiểu bần nông à, nhanh qua đây,cô cho con ăn thịt.”