Chương 781: Giành lại (6)
Mạc Như không tin, không phải ai cũng có thể thuần hóa nhiều gia súc như thế. Có bao nhiêu người bị con bò húc, bị con la và con ngựa đá, nhưng cô biết không phải ba giấu không nói, cô đoán là ông ấy thực sự xem gia súc là bạn thì gia súc sẽ nghe lời ông ấy.
Trong lòng dịu dàng trong sáng vô tư, đối diện với những con gia súc cọc cằn cũng không sợ hãi.
Có lẽ đây là một kỹ năng đặc biệt của ba.
Mạc Như lại hỏi ông ấy thiến gia súc có nguy hiểm không, bảo ông ấy chú ý.
Mạc Thụ Kiệt nói: “Chắc chắn là có nguy hiểm, chủ yếu là sợ gia súc chết do vết thương bị viêm, còn phải xem gia súc nào tuyệt đối không thích hợp thiến, nếu không thì chắc chắn sẽ chết.”
Hiện tại, đội sản xuất nuôi gia súc, nhốt trong một cái sân, con đực và cái ở với nhau rất dễ giao phối sinh ra gia súc con.
Hiện tại, đội sản xuất khó khăn rộng khắp, hầu hết ai cũng không thích có quá nhiều gia súc, càng không thích những con bê nhỏ gì đó.
Không nuôi nổi.
Chính phủ lại quy định không được giết gia súc, nhất là con bò.
Con bò già và con bò con cũng không được, chưa kể đến gia súc đứng tuổi.
Cho dù là con bò bị bệnh, nếu muốn giết mổ cũng phải từng bước báo cáo cho công xã, bộ phận công xã phê chuẩn mới được giết.
Lúc này, giết mổ nghĩa là mang đến điểm giết mổ của công xã để giết, cơ bản đều thuộc về công xã, đội sản xuất không húp được được một ngụm canh.
Nhưng đây là gia súc của đội sản xuất, một hai trăm hộ gia đình của đội sản xuất đang chờ ăn thịt, do đó có không ít đội sản xuất đã gây rắc rối.
Vậy nên hiện tại đội sản xuất không thích nuôi bò, nhất là bò đực, sợ là bò cái sẽ phối giống sinh ra con bê.
Nhưng không được giết hại nên chỉ có thể nghĩ cách để nó không thể giao phối, đó chính là thiến.
Không chỉ có gia súc phải thiến, thực ra nuôi dê đực, heo đực cũng phải thiến. Nếu không thiến thì đợi sau này lớn lên, thịt dê đực và heo đực căn bản không ăn được, vừa già vừa có vị gây khiến người ta sợ chết khiếp.
Vậy nên, công việc thiến gia súc thực sự rất được ưa chuộng.
Nhưng công xã chỉ có một bác sĩ thú ý đạt tiêu chuẩn nhưng phách lối kiêu căng, có những đội sản xuất chẳng muốn tìm ông ta, những con gia súc thì tự mình nghĩ cách thiến, chết rồi thì cùng lắm tự mình chịu tổn thất.
Hiện tại, Mạc Thụ Kiệt có bản lĩnh này cũng coi như đã giải quyết rất nhiều phiền phức của đội sản xuất, ai cũng xếp hàng tìm ông ấy.
Ông ấy có thái độ rất tốt, là người dễ tình và điềm đạm. Những đại đội tách rời công xã, hiện tại lại rất nổi tiếng và rất được hoan nghênh.
Mạc Như vui mừng cho ông ấy: “Ba, sau này chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”
Mạc Thụ Kiệt nói: “Đều là con và con rể về đây chống lưng, nếu không thì cho dù ba có bản lĩnh cũng không làm được.”
Mọi người cùng cười phá lên, bầu không khí trong bàn ăn rất thoải mái.
Mạc Như và Mạc Ưng Tập nhìn nhau, cả hai cùng cười.
Mọi người đều nhìn hai người: “Có chuyện gì thế?”
Chu Thất Thất ngồi trong lòng Thẩm Thục Quân, kêu ô ô ô, bàn tay nhỏ bé hướng về Mạc Như.
Thẩm Thục Quân dịu dàng nói: “Thất Thất ngoan, ngoại bồng cho mẹ ăn cơm.”
Mạc Như lấy chiếc vòng ngọc từ trong túi ra để trên bàn: “Nhìn xem.”
“Hả?” Thẩm Thục Quân và Mạc Thụ Kiệt kinh ngạc phát ra tiếng: “Tìm thấy ở đâu thế?”
“Tên khốn đó trộm đi.” Mạc Ưng Tập giành nói trước.
“Đúng là cậu ta lấy đi à.” Hai vợ chồng nhìn nhau, Thẩm Thục Quân cầm lên cùng Mạc Thụ Kiệt xem: “Đúng là cái đó, nhìn này, thủy văn ở đây cũng như thế.”
Mạc Thụ Kiệt nói: “Anh cả nhìn thấy còn nói đây là một cái giếng vô tận, ông nội nói ông ấy không có kiến thức, nói đây là ngọc rất đặc biệt, là ngọc đen được làm trắng.”
Còn làm trắng ngọc đen? Mạc Như nghe thấy tò mò, cô chưa từng nghe qua.
Cái gì mà phỉ thúy cực phẩm, Dương Chi ngọc, Hòa Điền ngọc, cô đều nghe qua, chỉ là chưa từng thấy ngọc đen được làm trắng gì đó, sao lại kỳ lạ như thế. Nhưng Mạc Thụ Kiệt nói cứ như thật, nói là ba của ông nội Mạc Văn Uyên truyền lại.
Mạc Như nghe thấy, cười nói: “Ba mẹ, vòng ngọc quý thế này hay là cho em trai đeo đi.”
Thẩm Thục Quân cười: “Mấy cái thứ quý giá có quý bằng con người không? Gia đình chúng ta trước kia không biết có bao nhiêu thứ còn tốt hơn cái này. Phỉ thúy xanh biếc, Dương Chi ngọc thượng phẩm bị người khác cướp mất, cái này chẳng qua không thích mới giữ lại, con coi thứ đó đáng tiền thì mang về đeo đi.”
Mạc Như vừa cầm lấy thì bị Chu Thất Thất nắm chặt, đôi bàn tay nhỏ bé mũm mỉm cầm không buông tay, ngón tay đầy đặn nhét vào trong vòng ngọc rồi tự cười khanh khách.
Mạc Như nói: “Vậy mẹ cho con đeo.”
Lấy từ trên cổ Thôi Công Bình xuống, cô thực sự không thích đeo.