Chương 782: Sĩ quan và bác sĩ thú y
Mạc Ưng Tập thấy Chu Thất Thất cầm vòng ngọc với bộ dạng mê mẩn, còn định nhét vào trong miệng, vội vàng nói: “Đừng liếm, cậu rửa sạch cho cháu đã.”
Cậu bé với tay lấy, quả nhiên Chu Thất Thất đưa cho cậu ta, Mạc Ưng Tập đến chỗ nước chà thật mạnh, rồi lại ngâm trong bát, cũng mặc kệ có làm hư vòng ngọc hay không, cậu bé còn thêm ít muối, cười hì hì nói: “Cậu khử mùi hôi thúi giúp cháu.”
Ăn xong bữa tối, Mạc Thụ Kiệt hỏi Mạc Như có phải ở lại một đêm.
Mạc Như nói: “Út Tập ngày mai còn phải đi học, đợi một thời gian nữa bọn con lại đến.”
Thấy con gái không ở lại, hai vợ chồng có hơi thất vọng, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, dù sao cũng ở cách đó không xa, muốn quay về cũng rất nhanh.
Hai vợ chồng dặn dò Mạc Ưng Tập phải chăm chỉ học hành, ở nhà chị phải chịu khó.
Mạc Ưng Tập: “Ba mẹ, con ở nhà chị biểu hiện tốt lắm đấy, bác gái và bác cả đều khen con, các cháu ngoại cũng rất thích con.”
“Con đấy, học hành vững chút, đừng có suốt ngày tự khen mình.” Thẩm Thục Quân dặn dò cậu bé.
Mạc Ưng Tập cười hì hì.
Lát sau, Chu Minh Dũ đến đón bọn họ.
Bọn họ lại trò chuyện một lúc nữa, thấy cũng không còn sớm nữa nên cùng đi về nhà.
Mạc Như và Chu Minh Dũ dẫn con gái cùng em trai rời khỏi Mạc Gia Câu, khi trên đường đi đến Thôn Tây, phía trước có một chiếc xe chạy đến, đèn pha sáng đến chói mắt, không ai có thể nhìn thấy rõ thứ gì.
Thời điểm này, ở dưới quê đừng nói là xe hơi, mà xe đạp cũng rất hiếm, ngoại trừ cán bộ công xã, không ai có thể đạp xe ra vào.
Nhưng không ngờ lại có một chiếc xe đang chạy đến.
Mạc Như thấy Cao Thụy Dương ngồi xe jeep xuống dưới quê một lần duy nhất, lần đó phó bí thư Lữ còn ngồi xe ngựa đến.
Vốn dĩ con đường không rộng, lái chiếc xe hống hách ngang ngược, Chu Minh Dũ bảo vệ Mạc Như bọn họ đứng dựa sát vào vỉa hè để xe chạy qua.
Nào ngờ xe chạy đến trước mặt đã dừng lại.
...
Đây là một chiếc xe jeep màu xanh quân đội có gầm cao, không chỉ có hai đèn pha to trên thân xe mà phía trên đầu xe còn có hai đèn chiếu sáng nên nó giống như một bức tường ánh sáng lao qua trong bóng tối.
Chu Minh Dũ khẽ nhíu mày, sợ ánh sáng mạnh làm cay mắt con gái nên bảo Mạc Như che mặt lại một chút.
Chu Thất Thất ngủ cả buổi chiều, lúc này đang kích động, nhìn thấy thứ kỳ lạ, đôi mắt to sáng rực như bóng đèn.
Mạc Như dịu dàng dỗ dành cô, bảo cô đừng tò mò mà hãy ngoan ngoãn trốn sau lưng ba.
Xe jeep dừng lại ở đó, trong xe có bốn người, người lái xe là tài xế, ngồi ghế phụ là một quân nhân trẻ, phía sau còn có hai người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, một người mặc quân phục, người còn lại bất ngờ là Thôi Phát Trung.
Ông ta nói nhỏ: “Anh, chính là bọn họ, hôm nay về nhà mẹ đẻ.”
Người mặc quân phục chính là Thôi Phát Hậu.
Ông ta có vóc dáng nở nang, trông dáng vẻ ổn định, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, nghe thấy ông ta đưa tay giữ gọng kính, rồi nhìn vài người bên đường thông qua kính chắn gió trước mặt.
Một thanh niên thôn quê mười tám mười chín tuổi, mặc dù ăn mặc quê mùa nhưng trông đẹp trai, cõng con với dáng đứng thẳng tắp, không có hơi thở bùn lầy ngu ngốc như những thanh niên nông thôn khác.
Người phụ nữ bên cạnh anh rất xinh đẹp, làn da trắng nõn nà không đỏ mặt như những phụ nữ khác, cậu bé tám chín tuổi được cô bảo vệ thực sự rất đẹp trai.
Ông ta nhướng mày, ra hiệu cho con trai ngồi ghế phụ.
Thôi Công Nguyên lập tức xuống xe, đi đến trước mặt Chu Minh Dũ, quan sát và hỏi: “Các người là ai? Sao ban đêm lại đi lung tung như thế?”
Chu Minh Dũ nói: “Chúng tôi là xã viên của đại đội Tiên Phong, vợ về nhà mẹ đẻ, vì không muốn làm chậm trễ công việc nên phải về trong ngày.”
Trông anh không rụt rè chỉ vì đối phương là quân nhân, khi nhìn thấy chiếc xe jeep này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh là anh trai nhà Thôi Phát Trung đang đi lính có lẽ đã về rồi.
Tất nhiên là Mạc Như sẽ không giấu Chu Minh Dũ chuyện của Thôi Phát Hậu mà kể hết lại với anh, cả hai đang nghiêm túc thảo luận với nhau phải làm thế nào.
Không ngờ lúc này lại gặp nhau rồi.
Mạc Thụ Kiệt chỉ biết Thôi Phát Hậu đang đi lính, cụ thể là bộ đội nào, chức vụ ra sao thì tất nhiên hiện tại không biết gì cả. Còn Thôi Phát Trung chỉ khoác lác anh cả nhà mình làm quan cao trong quân đội, thông tin và chức vụ cụ thể tất nhiên sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Bởi vì càng mơ hồ thì người khác sẽ càng tò mò và sợ hãi.
Nhưng Chu Minh Dũ phỏng đoán sắc chắn là trong quân khu tỉnh, không phải ở huyện ngoài, nếu không thì anh ta cũng không thể nào về nhà ủng hộ Thôi Phát Trung làm một bí thư đại đội vững chắc, còn làm Mạc Gia Câu trở thành duy nhất trong nhà bọn họ.