Chương 786: Sĩ quan và bác sĩ thú y (5)
Không gian không hữu ích lắm cho việc sản xuất cây xanh, nhiều nhất là nó giúp chúng dễ sống sót, nhưng có thể nói đây là thiên đường cho các loại nấm trong môi trường tối như nấm có thể thúc đẩy sinh sản và phát triển của chúng.
Không gian không hữu ích lắm cho việc sản sinh ra cây xanh, nhiều nhất là nó giúp chúng dễ dàng tồn tại, nhưng có thể nói đây là thiên đường cho các loại nấm trong môi trường tối như nấm có thể thúc đẩy sự sinh sản và phát triển của chúng.
Nấm bình thường có thể được thu hoạch bảy hoặc tám vụ một năm dưới sự chăm sóc của các phương tiện hiện đại, nhưng Mạc Như có thể thu hoạch nấm mỗi tháng một lần.
Xét cho cùng, đây là nấm dại được thuần dưỡng, sinh trưởng không đồng đều, tình hình sinh trưởng khác nhau nên phải thu hái từng đợt.
Lều nấm ở cạnh nhà cô, Mạc Như ngày nào cũng đi xem một lần vào buổi trưa và tối, tiện thể chỉ bảo Đinh Lan Anh.
Đinh Lan Anh một mình chăm sóc lều nấm, công việc không hề đơn giản, phải tưới nước cho nấm, còn phải dùng dao cắt nấm trưởng thành, rồi đào bỏ gốc rễ để tránh ảnh hưởng đến nấm mới sau này, chị ta còn phải làm những công việc linh tinh khác.
Cũng may, những nấm này chỉ có thu hoạch và không bị bệnh hư, chính điều này khiến cho Đinh Lan Anh thấy vui.
Mỗi ngày nhìn thấy nấm tươi và mềm như vậy từ trong túi nấm, tâm trạng trở nên tốt hơn.
Mạc Như vén mành cỏ dày của chiếc lều to đi vào trong, từ ngoài cửa đi vào có hai bức chắn để gió không thổi trực tiếp vào nấm, tránh nấm gặp gió là hư.
“Chị dâu hai, hôm nay cắt được bao nhiêu?”
Thấy Mạc Như đi vào, Đinh Lan Anh vui vẻ nói: “Sỏa Ni, dạo này nấm mọc vù vù, mọi người mừng chết đi được, còn mọc nhanh hơn trồng rau nữa.”
Dạo trước, lần nào cũng có thể cắt một giỏ, sau này được hai giỏ, nấm càng mọc càng ngay ngắn, hiện tại có thể cắt được mấy sọt.
Sau này, túi nấm càng trồng càng nhiều, nấm được thu hoạch tất nhiên cũng sẽ tăng thêm nhiều, trong lều còn có rất nhiều chỗ trống.
Mạc Như đi đến nhìn, vài loại nấm thu hoạch không tệ, cô cười nói: “vậy chúng ta dọn dẹp một lúc, dùng túi ướt trùm lại rồi mang đến hợp tác xã.”
Đinh Lan Anh vội kéo sọt đến: “Chị cắt thêm vài sọt nữa, rồi bảo người dùng xe lừa chuyển đi.”
Mạc Như cùng chị ta thu dọn.
Đinh Lan Anh nói: “Sỏa Ni! Em đừng bận rộn quá, cứ để đó cho chị, đây là việc của chị.”
Ngày nào cũng đến đây làm việc, không cần ra đồng phơi sương nắng mưa nên Đinh Lan Anh rất vui, đây là được nhờ em dâu chiến sĩ thi đua.
Mạc Như cùng Chu Thành Chí đi báo cáo, bảo ông sắp xếp người mang nấm đến công xã.
Đây là lần đầu tiên mang một lượng lớn nấm đến hợp tác xã, mặc dù trước kia cũng đã mang đến rồi nhưng chỉ có vài cân, mang đến cho các cán bộ nếm thử mùi vị để chuẩn bị cho lần giao hàng sau này.
Chu Thành Chí nói: “Cháu và Minh Dũ đi đi, bàn bạc giá cả đàng hoàng. À đúng rồi, tiện thế mang một giỏ đến nhà ăn công xã để các bí thư nếm thử.”
Khi có điều tốt thì nhớ về người ta, người ta có điều tốt cũng sẽ nhớ về bọn họ.
Hiện tại ông đã chấp nhận quan điểm này.
Mạc Như cười nói: “Dạ vâng.”
Mạc Như đi tìm Chu Minh Dũ, anh đang thăm dò địa hình ở bờ sông phía tây.
Có những ngày trời không mưa, ước tính năm nay hạn hán đến sớm. Sau khi thu hoạch xong lúa mì, còn phải trồng bắp và khoai lang, vẫn phải cần nước, cày cấy xong nếu trời không mưa thì bận rộn với hoa màu, nói không chừng còn phải tưới tiêu.
Điều đáng sợ là lượng nước dự trữ không đủ, muốn tưới tiêu cũng không được, đến lúc đó hoa màu sẽ không thu hoạch được.
Vì vậy, không chỉ phải có đủ chỗ trữ nước, tốt nhất là có một nguồn suối trong chính thôn của mình.
Mạc Như nói với Chu Minh Dũ về chuyện giao nấm.
Anh kinh ngạc nói: “Vợ giỏi thật, anh còn tưởng phải đợi nửa năm sau mới có một đợt để giao.”
Mạc Như cười nói: “Có giúp đỡ mà, đây là em kiềm một ít rồi.”
Nếu như không phải cô cố ý kiềm lại thì tháng hai có thể thu hoạch được nhiều hơn, dù sao cũng phải bán đi, không thể quá gây chú ý được.
Chu Minh Dũ đi xe đến cổng lều nấm, anh chất bốn sọt nấm lên xe, ngoài ra còn chất một giỏ mang đến công xã, đều dùng cỏ tranh phủ lên, bên trên lại phủ thêm một lớp mành cỏ để tránh nắng cháy làm nó héo khô.
Mạc Như nói với Đinh Lan Anh: “Chị dâu hai, lượng còn dư mang đến nhà ăn làm súp nấm, chúng ta mang đến hợp tác xã chừng này.”
Đinh Lan Anh đồng ý: “Các người mau đi đi.”
Hai cả đi xe lừa đến hợp tác xã, trên đường đi, Chu Minh Dũ còn nhắc đến chiếc vòng ngọc.
“Vợ, em không nhỏ máu xem có phải là bảo bối không?” Chu Minh Dũ cười hì hì hỏi.
Không phải là anh tò mò, thực sự là vợ có không gian, chuyện này không phải là giả, ngộ nhỡ thực sự có báu vật nhỏ giọt máu có thể nhận chủ thì sao?