Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 787 - Chương 787: Sĩ Quan Và Bác Sĩ Thú Y (6)

Chương 787: Sĩ quan và bác sĩ thú y (6) Chương 787: Sĩ quan và bác sĩ thú y (6)

Chương 787: Sĩ quan và bác sĩ thú y (6)

Dù sao chiếc vòng ngọc này cũng là miếng ngọc cũ.

Mạc Như: “Em đã thử rồi, hôm đó cắt cỏ làm đứt tay, em bôi máu lên chiếc vòng ngọc, căn bản không có thay đổi.”

Hôm đó, cô cõng Chu Thất Thất đi thu hoạch rau dền, bất cẩn bị đứt tay một vệt nhỏ, cô ngẫm nghĩ không thể lãng phí máu chảy nên cô quệt máu lên chiếc vòng ngọc của Chu Thất Thất.

Kết quả không có phản ứng nào, nhưng Chu Thất Thất lại rất kích động, nó cứ ô ô ô ô nhìn bàn tay của cô.

Cô còn nghĩ có phải là nên dùng máu của Chu Thất Thất, nhưng cuối cùng lại không nỡ lấy kim đâm.

Chu Minh Dũ cười nói: “Vậy sau này mất rồi cũng đừng đau lòng.”

Thấy con gái cứ cầm chặt chiếc vòng ngọc, ngày nào cũng chơi cùng với những ngón tay nên anh thấy không thoải mái vì đã bị tên khốn kia trộm mất gần mười năm.

Mạc Như cười, tất nhiên cô biết tâm tư của anh.

Đến công xã, bọn họ mang nấm đến hợp tác xã trước.

Trần Cương không ở đó, nhưng Phùng Như thì có mặt, vừa nhìn thấy nấm tươi ngon như thế, cô ấy kinh ngạc reo lên khiến cho tất cả những người bán hàng đều nhìn về phía cô ấy.

“Nấm tốt thế này, ở đâu mọi người có vậy?”

“Trồng ư? Thật là giỏi quá, không hổ danh là chiến sĩ thi đua.”

Vương Quế Quyên hét to: “Nhanh lên, chủ nhiệm Phương cũng có mặt, mau bảo chủ nhiệm xem.”

Phùng Như nhờ người giúp đỡ nhanh chóng vác nấm vào trong kho, sau đó mời chủ nhiệm đến định giá.

Hai hôm nay, chủ nhiệm Phương đang ủ rũ, hợp tác xã ngày càng ít hàng hóa, không chỉ là giảm bớt số lượng và chủng loại, có những thứ không có hàng, ngay cả những thứ ban đầu không cần phiếu không giới hạn thì hiện tại cũng có số lượng hạn chế, dựa vào phiếu hoặc giấy tờ để cung ứng.

Thực sự khiến người ta thấy phiền não.

Ban đầu, hợp tác xã là một bộ phận liên lạc giữa thành phố và nông thôn. Đưa nông sản từ nông thôn ra thành phố, đưa hàng công nghiệp từ thành phố về nông thôn, kết quả hiện tại những thứ trong thành phố, thứ này cần phiếu, thứ kia không cấp hàng. Ngay cả một tháng một bao diêm lúc đầu, hiện tại cũng bị hạn chế.

Hàng công nghiệp bị hạn chế về nông thôn, nhưng hàng nông sản vẫn liên tục bị thúc giục.

Trứng gà yêu cầu phải thu nhiều hơn năm ngoái ba mươi phần trăm, thịt heo yêu cầu hơn hai mươi phần trăm…

Hiện tại, trong nhà các xã viên không có gà hay heo, vậy thì đi thu ở đâu? Trứng gà và heo giảm hơn năm mươi phần trăm so với năm ngoái.

Lúc này, Phùng Như báo cáo cho anh ta rằng có đội sản xuất mang nấm đến.

Chủ nhiệm Phương còn tưởng người khác tiêu khiển anh ta: “Tôi vẫn muốn ăn nấm, còn nấm nữa, hiện tại ai cũng nhàn rỗi thành nấm rồi.”

Nếu còn tiếp tục không có hàng thì hợp tác xã cũng không cần sử dụng nhiều người bán hàng như thế, hai người là đủ rồi, toàn bộ về nhà cày ruộng.

Phùng Như nói: “Chủ nhiệm, là đại đội Tiên Phong mang nấm đến, chẳng phải bọn họ đã dựng lều nắm vào mùa xuân rồi sao? Hiện tại mang hàng đến để anh định giá.”

“Cái gì? Mang nấm đến ư?” Chủ nhiệm Phương đứng đậy: “Đi, đi xem sao.”

Anh ta nhanh chân đi theo Phùng Như đến nhà kho, anh ta không nhìn ai mà nhìn bốn cái sọt đan bằng nhành liễu dưới đất trước, bên trong chứa nấm như một cái dù nhỏ.

Đúng là thật.

Không người là tiêu khiển anh ta.

Anh ta hai ba bước chạy đến, ngồi xổm trước cái sọt: “Nấm ơi.”

Chu Minh Dũ nói: “chủ nhiệm Phương, giúp chúng tôi định giá cho nấm đi.”

Nếu định giá thì thực sự có hơi phiền phức, bởi vì bọn họ chưa bao giờ nhập nấm theo đợt. Lần nào cũng có đồng hương ra đồng hái nấm, bản thân không nỡ ăn nên đem ra chợ bán, thỉnh thoảng mang đến hợp tác xã, nhưng không thể cung ứng định kỳ.

Vậy nên chợ quốc doanh trong thành phố cũng không có thói quen cung ứng nấm tươi theo định lượng, cùng lắm là sẽ có một ít nấm khô, còn chưa thấy gì đã bị người khác giành mất rồi.

Nếu hợp tác xã của mình có thể cung ứng nấm định kỳ thì… đó là công lao to lớn.

Anh ta thấy có bốn sọt nấm, đoán chừng căn bản không đưa được đến chợ, mà trực tiếp mang đến nhà ăn của cơ quan huyện ủy.

Đó đều là công lao của mình.

“Chu Minh Dũ, đội các người có thể cung ứng một đợt trong bao lâu?” Đôi mắt chủ nhiệm Phương sáng rực.

Chu Minh Dũ nói: “Một tháng có thể ba lần, một lần ít nhất là bốn sọt.” Đây là ước chừng bảo thủ, theo cách nói của Mạc Như chắc chắn sẽ tăng gấp đôi.

Chủ nhiệm Phương kích động, nói: “Ba lần cũng được, mỗi lần có thể nhiều chút không?”

Chu Minh Dũ gãi đầu, có hơi khó xử: “Chủ nhiệm, cái này phải xem sản lượng, chúng tôi cũng khó nói lắm. Dù sao chúng tôi cũng không phải là nấm, không biết mỗi ngày rốt cuộc nó như thế nào, ngộ nhỡ tâm trạng nó không tốt lại mọc chậm thì sao?”

Bọn họ cười phá lên.

Thường ngày chủ nhiệm Phương bốn khá nghiêm túc, nhưng giờ lại cười rồi: “Không tệ, rất tốt, tốt lắm.”

Bình Luận (0)
Comment