Chương 795: Ngon! (7)
Hoa Cúc thấy nó lại nhón chân lên muốn lấy nước ở trong lu, liền la lên: “Em Thất, đến đây, bước qua đây, chị cho em ăn tầm bóp đực.”
Tầm bóp đực có tên khoa học là Long Quỳ, tên khác là cà dại, lúc trái màu xanh thì có độc, sau khi trái chín thì trở thành màu tím đen, ngọt ngọt rất ngon. Những thứ này ở trong ruộng rất là nhiều, con nít đều thích đi hái, Mạc Ứng Tập mỗi ngày lúc cắt cỏ đều tiện thể cắt về cho bọn họ làm đồ ăn vặt.
Chu Thất Thất rất thích ăn!
Vừa nghe Hoa Cúc nói là tầm bóp đực, hai đôi mắt đen láy của nó ngay lập tức sáng lên, đưa tay về phía Hoa Cúc, “Ăn, ăn~~”
Hoa Cúc: “Em đến, thì chị cho em ăn.”
Lan Tử Nhi và Kha Lạp Nhi ở bên cạnh hái tầm bóp đực, ăn đến mức mặt đầy nước tím.
Chu Thất Thất nhìn bọn họ chỉ chỉ :”Lêu lêu~~”
Lan Tử Nhi nhét vào mồm, :Đi!”
Chu Thất Thất nhìn Lan Tử Nhi không ngừng nhóp nhép miệng, mép môi của nó còn chảy ít nước màu tím ra, đặc biệt là Lan Tử Nhi ăn đồ lúc nào cũng phồng má lên dáng vẻ ăn rất ngon, khiến người ta cảm thấy món đó chắc chắn là ngon lành vô cùng.
Chu Thất Thất lại càng muốn ăn.
Nó nghiêng đầu nhìn Lan Tử Nhi một chút, từ trong tay lấy một miếng cơm cháy ra, “Ăn ăn~~”
Lan Tử Nhi và Kha Lạp Nhi nhìn một cái, rất động lòng.
Hoa Cúc: “Chị xem ai thèm!”
Kha Lập Nhi ngay lập tức cúi đầu hái tầm bóp đực ăn.
Lan Tử Nhi thì thèm đến mức chảy nước miếng, cơm cháy này có trứng gà và đường trắng, vừa ngọt vừa thơm ngon lắm. Nó muốn ăn ngay lập tức hành động, “xoạch” một phát chạy qua, “Chị đổi với em!” nó lấy cơm cháy trong tay Chu Thất Thất nhét vào mồm, tay còn lại nhét vào mồm Chu Thất Thất một đống tầm bóp đực.
Nó nhét nhiều quá, Chu Thất Thất không kịp nhai, sột soạt rớt hết ra khỏi miệng.
Chu Thất Thất vội dùng tay nhỏ mập của mình che miệng lại, rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Ừm ừm ừm” ngon, ngon!
Nước màu tím chảy từ mép môi nó xuống áo.
Hoa Cúc: “Lan Tử Nhi!” Giận đến mức muốn đánh Lan Tử Nhi
Không đợi đánh trúng, Lan Tử Nhi đã ngay lập tức mở miệng ra la lên!
Chu Thất Thất ra sức vẫy tay: “Ưm ưm ưm~~” Đừng đánh nhau! Đừng đánh nhau!
Đinh Lan Anh nghe thấy động tĩnh chạy ra chặn Hoa Cúc lại: “Hoa Cúc, không được ăn hiếp em gái.”
Hoa Cúc: “Nó giật cơm cháy của Thất Thất ăn.” Nó lấy khăn nhỏ mà Mạc Như tặng để lau miệng cho Chu Thất Thất, “Mẹ xem thử, ăn dơ đến mức nào, quần áo đều do hết rồi.”
Tay nhỏ của Chu Thất Thất lại móc móc ở trong túi trước bụng, lấy một miếng cơm chảy ra nhét vào tay Hoa Cúc: “Ăn ăn~~”.
Hoa Cúc: “Đây là món ăn dặm của em, chị không ăn đâu.”
“Mẹ~~” Chu Thất Thất nhìn thấy Mạc Như đang bước qua, hai mắt ngay lập tức sáng lên, hưng phấn đến mức vẫy tay vẫy chân.
Nhìn thấy Mạc Như bước qua, mấy đứa nhỏ đều rất vui mừng, tranh nhau chào hỏi.
Mạc Như hỏi từng đứa một, sau đó nói chuyện với Đinh Lan Anh, tiện thể thay đầm cho Chu Thất Thất.
Chu Thất Thất da dẻ trắng trẻo, mặc màu sắc tươi mới như vậy càng trông đáng yêu dễ thương. còn khiến người ta thích thú hơn cả em bé ở trong tranh Tết.
Đinh Lan Anh nhìn cứ khen mãi: “Con bé Thất Thất này, đúng là chưa từng thấy đứa trẻ nào dễ thương như vậy.”
Hoa Cúc cũng cứ khen: “Em Thất là đẹp nhất rồi, mặc quần áo mới vào, mẹ Thiết Muội kia lại sắp tức chết. Ha ha.”
Thiết Muội cớn bằng Thất Thất, Vương liên hoa cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, cứ nhắm vào Mạc Như và Chu Thất Thất, sợ con gái mình kém quá nhiều so với Chu Thất Thất, cứ thích có gì học nấy.”
Nhưng mà bây giờ cô ta vác chiếc bụng bầu, việc trong đội sản xuất cũng nhiều, cô ta không có thời gian nhiều qua thăm hỏi như vậy, nói chung là đã mấy ngày không qua rồi.”
Đinh Lan Anh vỗ nhẹ nó một cái, “Con bé này nói bậy cái gì đó.”
Hoa cúc cười hè hè, Chu Thất Thất cũng cười ha ha.
Lan Tử Nhi ở một bên nhìn thấy đầm mới của Chu Thất Thất mặt đầy ngưỡng mộ, nó kéo cái quần rách và áo ngắn tay trên người mình, bĩu môi muốn bới những cái lỗ trên người xuống.
Thật ra điều kiện nhà họ Chu trong thôn được xem là tốt nhất rồi, Trương Thúy Hoa cũng không phải là keo kiệt, mấy người con dâu trong tay cũng có ít vải, Đinh Lan Anh tuy cũng là tính toán kỹ lưỡng, lớn thì để lại cho nhỏ mặc, con nít cũng mặc quần áo may vá, nhưng mà cũng không đến mức rách nát.
Quần áo trên người Lan Tử Nhi lúc nào cũng có các lỗ, không phải là rách chỗ này thì là rách chỗ kia.
Mới đầu Trương Cấu còn vá, sau này nói con bé này sao mà nghịch ngợm quá vậy, vừa vá xong lại rách, cuối cùng thôi thì không vá cho nó, để nó mặc như vậy.
Dù gì mùa hè cũng không sợ lạnh, có lỗ còn mát mẻ nữa.
Đinh Lan Anh và Mạc Như nghe thấy cách nói như vậy của chị ta, cũng khóc cười không được, vậy nên lúc nhà mình may vá thì cũng tiện tay vá một chút cho Lan Tử Nhi, kết quả như vậy thì Trương Cấu lại càng không quan tâm nữa, cứ như là không phải con gái của chị ta vậy.