Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 796 - Chương 796: Lăng Nhăng

Chương 796: Lăng nhăng Chương 796: Lăng nhăng

Chương 796: Lăng nhăng

Chị ta thật sự không phải muốn dùng Lan Tử Nhi để trục lợi chị em dâu, chỉ là chị ta thực sự không xem Lan Tử Nhi là con gái, còn kêu Đinh Lan Anh đừng lãng phí vải thừa vá cho Lan Tử Nhi nữa.

Bây giờ trong tay Đinh Lan Anh cũng không có vải, vậy nên Lan Tử Nhi cũng chỉ có thể rách nát như vậy, lúc thực sự không được thì nhặt đồ của Hoa Cúc mà mặc.

Nhưng mà Hoa Cúc cũng không có đồ gì, quần áo của mùa hè năm nay, năm sau để lại cho Lan Tử Nhi, bây giờ thì không được, vậy nên quần áo mùa hè của Lan Tử Nhi đã vượt thời trang mấy chục năm.

Mỗi lần mấy đứa con nít đi cùng nhau, Lan Tử Nhi thì cứ như con bé ăn xin vậy, còn phải là Đinh Lan Anh nhìn không chịu nổi tắm rửa cho nó, hoặc là Hoa Cúc ép nó tắm rửa, nói chung là đừng trông mong Trương Cấu quan tâm nó.

“Thím à, con cũng muốn quần áo mới.” Lan Tử Nhi dùng tay chỉ những cái lỗ trên quần áo của mình.

Mạc Như nói: “Được, bên thím còn có một ít vải thừa cũng làm một cái cho con.”

Lan Tử Nhi ngay lập tức trở nên vui mừng, “Thím mà dụ dỗ người khác thì là chó con.”

“Lan Tử Nhi, em đang nói bậy cái gì đó?” Hoa Cúc vỗ nó một cái.

Mạc Như nói: “Thím có từng dụ dỗ ai không?”

Những đứa trẻ đều lắc đầu, “Thím nói sao thì làm vậy!”

Đinh Lan Anh nhìn cũng nói là kỳ lạ, Mạc Như không chỉ nói sao làm vậy với người lớn, với con nít cũng luôn như vậy, nói cho bọn họ ăn kẹo thì chắc chắn sẽ cho ăn kẹo, nói ăn trứng gà thì là ăn trứng gà.

Trước đã nói làm cặp cho Nê Đản Nhi đi học thì làm thật, bây giờ nói may quần áo mới cho Lan Tử Nhi, thì chắc chắn cũng là thật.

Mạc Như ôm Chu Thất Thất và mấy đứa nhỏ đến nhà phía Nam, cô ấy muốn để lại một ít trứng gà cho Trương Thúy Hoa.

Hiếm gặp là, Trương Thúy Hoa lại đang nói chuyện với lại Lý Quế Vân ở nhà.

Mạc Như đặt Chu Thất Thất ở trong sân, để nó chơi với mấy đứa Hoa Cúc, mình vào nhà chào hỏi một tiếng rồi vào gian phía đông đặt trứng gà.

Lúc bước ra cô nghe Lý Quế Vân nói: “Chị dâu hai, chị xem nếu mà nói có người không biết nguồn không biết cội, thì chi bằng là người chúng ta đều quen biết, Yến Nhi dù gì cũng là em trông chừng nó lớn lên, không những xinh đẹp, người cũng yên phận siêng năng thông minh làm được việc, còn khéo tay nữa, đây là trời sinh làm con dâu cho chị đó.”

Trương Thúy hoa cười nói: “Chị nói mẹ Minh Quốc à, em đừng tâng bốc chị, Chị làm sao xứng có con dâu như vậy, bọn chị thô thiển tay chân, nói chuyện lớn tiếng, đừng làm dọa con gái nhà người ta. Con gái như Yến Nhi, sao không tìm nhà nào mà ăn lương nhà công, không nói là làm cán bộ, gả đến huyện thì cũng được mà.”

Lý Quế Vân đáng lẽ còn lo lắng, sợ mình gả Yến Nhi cho Minh Lâm, khiến cho chị dâu hai cảm thấy mình không nhân nghĩa, lại để một con gái đã bị mất trong trắng rồi cho cháu trai.

Bây giờ xem ra ý của Trương Thúy Hoa hình như không có vì Yến Nhi bị mất trong trắng mà xem thường nó, ngược lại vẫn xem tốt như ngày trước, cảm thấy là cô gái xinh đẹp khéo tay.

Trong lòng bà ta cũng yên chí hơn, “Chị dâu hai à, em chưa từng xem chị là người ngoài, mẹ Yến Nhi trước đó đúng là có ý định gả nó vào trong huyện, còn nhắm trúng một cái bô nhỏ, cùng sắp thành rồi. Haiz, ý trời định sẵn.”

Bà ta dừng lại một chút, nói: “Nói chung là không thể gả đến huyện, đương nhiên là tìm thanh niên tốt nhất ở dưới quê, đúng chứ? Minh Lâm là thanh niên tốt, gần xa không ai không khen ngợi. Dì cả của nhà em cứ khen mãi, trong lòng em cũng thích, cháu trai của em được người khác thích, thì trên mặt em cũng nở mặt nở mày. Chị dâu hai, chị nói có đúng không?”

Trương Thúy Hoa: “Đúng, sao mà không đúng được chứ?”

Lý Quế Vân vừa nghe Trương Thúy Hoa nói đúng, mừng đến mức nhảy cẫng lên, “Chị dâu hai, đúng thật sao? Vậy bây giờ em đi nói với chị Hai kêu Yến Nhi qua một chuyến nữa.”

Trương Thúy Hoa: “Em là bác gái ba của nó, người ta khen ngợi nói em thích, sao mà không đúng chứ, rất đúng mà ,người ta khen Minh Quốc, chị cũng nở mặt như đang khen con trai của mình, lần nào cũng nói đó là cháu trai của chị.”

Lý Quế Vân: “...Chị dâu hai à. chị… Chị không thích à.”

Trương Thúy Hoa nói: “Không có thích hay không thích, cái này còn phải xem ý định của con cái, em cũng biết là nửa năm nay người muốn gả cho Minh Lâm nhiều lắm, chị cũng hoa hết cả mắt, suy nghĩ hay là hai năm nữa rồi tính tiếp?”

Ngày trước năm mười tám, nữ hơn mười lăm mười sáu đã bắt đầu chuẩn bị việc cưới xin, sau khi Trung Quốc mới thành lập đã đưa ra quy định đối với độ tuổi hôn nhân thấp nhất, yêu cầu năm hai mươi tuổi, nữ mười tám tuổi.

Nhưng mà bây giờ Chu Minh Lâm đã đủ tuổi, muốn kết hôn cũng không thành vấn đề, vẫn là tự mình Trương Thúy Hoa nghĩ nhiều thôi.

Bình Luận (0)
Comment