Chương 800: Lăng nhăng (5)
Lúc này vải vóc thực sự là rất thiếu hụt, có được hơn sáu trượng vải thực sự là khó khăn lắm.
Nhưng mà là bên nhà trai cho cô ấy một xấp vải, sau đó em chồng cô ấy tỏ ra cực kỳ ngưỡng mộ, nói rằng tất cả phiếu vải trong nhà đều gom góp cho anh cưới vợ, lại nói là hơn hai năm rồi mình không có mặc quần áo mới.
Chu Viên Viên bèn chủ động nói may một bộ quần áo cho cô ta, đáng lẽ định làm một cái quần, kết quả em chồng lại nói muốn làm một cái đầm mà cô nói.
Lời Chu Viên Viên đã nói ra rồi cũng chỉ có thể chịu đau nhường nhịn.
Cuối cùng Chu Diệu Hồng cũng không nỡ cởi ra, cũng không màng nhập thêm vải vụn, nói với Chu Viên Viên: “Vải dư còn lại của chị cho em, em để dành làm một cái lót giày đi, chị về nhà một chuyến.”
Lần đầu tiên cô ta không chờ Chu Viên Viên đã tạm biệt Mạc Như tự mình đi về.
Chu Viên Viên nhìn dáng người nhảy nhót của cô ta, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Cô ta nhìn ngoài cửa một cái, thấy không có người, bèn nhỏ tiếng nói: “Sỏa Ni, em có biết là Chu Diệu Hồng có người thích rồi không?”
Mạc Như: “Không biết.”
Chu Viên Viên nghe giọng điệu của cô ấy lại rất bình tĩnh, không có ý định hiếu kỳ nhiều chuyện, bèn cảm thấy hơi ngại ngùng.
Bình thường cô ta cũng không phải là người hướng ngoại, đối với người không quen thì cũng không nói chuyện gì mấy, bây giờ thân quen với Mạc Như thì không nhịn được mới nói cái này.
Thực sự là cô ta không nhịn được, lúc này dưới quê nam nữ đều là do bà mối làm mai, rất ít người thích người khác, nếu như nghe nói ai và ai thích nhau, thì người trong thôn sẽ nhiều chuyện như vừa tiêm huyết gà vậy, giống như là tin tức mới mẻ gì cứ nói mãi không ngừng
Cô ta không nhịn được nói: “Chắc là mặc quần áo mới cho người ta xem đó, Sỏa Ni à, em không hiếu kỳ là ai sao?”
Mạc Như cười cười, “Điều này có gì mà hiếu kỳ chứ, nếu như mà thành thì mọi người đều biết, không thành thì cũng không có ý nghĩa gì.”
“Không thành được đâu, là thầy Ngụy đó!” Cuối cùng .Chu Viên Viên cũng không nhịn được nói ra.
Mạc Như hết hồn, “Thầy Ngụy? Người ta có thích nó không?”
Chu Viên Viên lắc đầu, “Vậy thì bọn chị không biết.” Nhưng mà biểu cảm của cô ta nói rõ mọi thứ, Chu Diệu Hồng không xinh đẹp, thầy Ngụy thì mặt mũi xán lạn, chắc là sẽ không nhắm trúng cô ta đâu.
Mạc Như nói: “Thầy Ngụy kết hôn rồi nhỉ.” Nhìn cũng người sắp ba mươi tuổi rồi, không thể nào không kết hôn.
Chu Viên Viên gật đầu, “Kết hôn rồi, con trai cũng sáu tuổi rồi.”
Mạc Như nhíu mày nhẹ, tuy rằng cô ấy không thích nhiều chuyện, nhưng mà đã kết hôn còn dây dưa với lại con gái chưa chồng trong thôn, thì như vậy là không đúng rồi.
Cô ấy nói: “Chị à, chị nói với Chu Diệu Hồng, đừng để chị ấy bị lừa.”
Chu Viên Viên lắc đầu, “Tự chị ấy biết, thầy Ngụy mới đầu còn không nói mình kết hôn, sau này vẫn là người quen biết hỏi anh ta.”
Thời buổi này một người đã kết hôn hay chưa hoàn toàn không che giấu được, Ngụy Sinh Kim cũng là người của công xã Hồng Kỳ, còn từng làm giáo viên ở trường tiểu học Phạm Mộc Tưởng, người có lòng hỏi thử là biết, vậy nên không có gì đáng để che giấu cả.
Nếu Chu Diệu Hồng biết, vẫn không nhịn được thích Ngụy Sinh Kim, thì Mạc Như cảm thấy người trong nhà vậy răn đe một chút mới được.
Mạc Như làm xong chiếc đầm nhỏ cho Lan Tử Nhi, bèn đến nhà kính trồng nấm.
Mấy đứa nhỏ đang ngủ ở trên chiếu mắc trên đất, chỉ có Chu Thất Thất tỉnh táo như gì, lấy vòng ngọc đặt ở trên mắt nhìn qua nhìn lại, vừa nhìn thấy Mạc Như là nó vui mừng kêu lên, “Mẹ! Mẹ mẹ!”
Mạc Như: …
Đinh Lan Anh cười nói: “Con bé này vừa mở miệng là học nhanh lắm, nghe anh chỉ kêu mẹ nó cũng học rồi.”
Mạc Như đặt đầm trên đầu Lan Tử Nhi, ngồi ở trên ghế đẩu nói chuyện với Đinh Lan Anh, Chu Thất Thất bò qua tựa vào gối của Mạc Như đứng dậy “Mẹ~~, mẹ~~”
Nó đang nghiêng đầu nhìn biểu cảm của Mạc Như, thấy cô ấy lại không trả lời thế là cứ gọi mãi, “Mẹ… mẹ…”
Mạc Như không nhịn được ừ một tiếng, sau đó ẵm nó về nhà trước cho nó ngủ trưa.
Trên đường đi Chu Thất Thất đặt cái vòng ngọc của nó ở trên mắt nhìn Mạc Như, sau đó cứ cười mãi.
Mạc Như sợ nó làm rớt, cột một sợi dây treo lên cổ cho nó, dây cũng không dài, mỗi lần tay nhỏ nó vớt một cái là có thể nắm được vòng ngọc.
Hai mẹ con về đến nhà, Chu Viên Viên còn đang làm chiếc đầm đó, Mạc Như đặt Chu Thất Thất lên phảng của gian phía đông, cô ấy nhân hôm nay không ra ruộng giặt luôn cả áo bông quần bông.
Áo bông quần bông năm ngoái của Chu Minh Dũ đã ngắn lên một khúc, rách rất nhiều lỗ, bông gòn cũng không còn ấm nữa, cô nghĩ thôi thì làm một bộ mới luôn, những bông gòn cũ này để dành làm một cái chăn để khi nào anh ấy đi ra ngoài đắp.