Chương 801: Lăng nhăng (6)
Áo bông của Chu Thất Thất cũng phải tháo làm mới, mùa đông đã có thể đi được chạy được, thì cần phải làm một cái quần bông không đáy, với lại chăn ga năm ngoái cũng không dùng được nữa, cô ấy nghĩ tháo rồi thêm một ít là một cái chăn mới.
Chu Thất Thất còn đang chơi vòng ngọc kia, lúc này thấy Mạc Như thảo áo bông quần bông áo, nó liền bò về vào lăn lộn, lăn qua lăn lại, giống như một con lăn vậy.
Mạc Như xách nó ra nó lại chui vào.
Không còn cách nào khác, Mạc Như đành giật vòng ngọc của nó đi.
“Ô~~” Chu Thất Thất bò qua đưa tay với Mạc Như lấy vòng ngọc của nó. “Mẹ!”
Mạc Như nhìn nó mở đôi mắt to tròn, với ánh mắt sao mẹ là người lớn mà lại giật đồ chơi của con nít, ngay lập tức muốn chơi nó, chỉ một cái trên đầu Chu Thất Thất làm nó nằm sải lai xuống, cười nói: “Con ngoan ngoãn nằm xuống ngủ, thức dậy thì mẹ làm bánh chua ngọt cho ăn.”
Bánh chua ngọt là cô ấy dùng sơn tra, đường và bột khoai lang tự phát minh ra, đồ ăn vặt để dỗ con nít, các con nít gọi nó là bánh chua ngọt.
Chu Viên Viên thấy cô ấy chơi với con gái như vậy, không nhịn được đổ mồ hôi, nhưng mà nhìn thấy Chu Thất Thất xinh đẹp như vậy, cô ta cũng không nhịn được hơi mong chờ, mong rằng sau này mình cũng có một đứa con gái xinh đẹp như vậy.
…
Buổi tối Mạc Như đưa con gái đến nhà phía Nam ăn cơm, Mạc Ứng Tập đã đi cắt cỏ với Nê Đản Nhi về, ngoại trừ Chu Minh Lâm, những người còn lại đều đã về nhà chuẩn bị ăn cơm.
Lúc Mạc Như đi, Mạc Ứng Tập đang thì thầm với Trương Thúy Hoa, thấy cô ấy qua liền kêu gọi cô ấy đến gian phía đông.
Mạc Như hiếu kỳ, ôm con gái qu.
Chu Thất Thất ôm vòng ngọc gặm, nhìn thấy Trương Thúy Hoa bèn đưa tay, “Bà nội~~”
Trương Thúy Hoa đưa tay ẵm nó qua, “Cục cưng cục vàng của bà nội, trời ơi, nặng tay quá, bà nội sắp không ẵm được rồi.”
Mạc Như nhìn nhìn bên ngoài, Đinh Lan Anh bận dọn dẹp cho con cái, Trương Cấu có bầu ở ngoài nhìn qua nhìn lại, cô ấy suy nghĩ không lẽ Trương Cấu lại làm sai việc gì rồi sao?
Từ lần ăn cơm trước Trương Thúy Hoa kêu mỗi người bẻ một nửa, ở trong nhà đã có quy định mới, ăn cơm cuối cùng bẻ một nửa, những cái màn thầu kia cũng được bà ấy phơi khô thu lại không biết để làm gì.
Trương Cấu nghĩ đương nhiên là cho rằng Trương Thúy Hoa đang trừng phạt mình, vậy nên như con chim rời tổ vậy, hễ có gió thổi cỏ động là cảm thấy đang kiếm chuyện với lại chị ta.
“Mẹ, Tiểu Tập, mọi người đang nói gì đó?
Mạc Ứng Tập cười khúc khích, “Chị à, thầy Ngụy của chúng ta có gian díu với lại thanh niên nữ.”
Mạc Như vỗ nó một cái, “Người ta gian díu thì làm sao con nít như em sao mà nhiều chuyện như vậy.”
Mạc Ứng Tập cười hề hề nói: ‘“Thanh niên nữ mặc chiếc đầm to, qua loa, thầy Ngụy bèn nói ‘Quần tha lục bức Tiêu Tương thuỷ, Mấn yểm Vu sơn nhất đoạn vân’, chị à, đây là thơ gì vậy?”
Mạc Như vừa muốn nói, ngay lập tức lắc đầu, “Làm sao mà chị biết được, lớp học chữ đâu có nói đâu, tuyển tập thơ mà Phó Trân tặng cho cô dường như cũng không có bài này.
Nghe Mạc Ứng Tập nói như vậy, xem ra Chu Diệu Hồng thật sự đi tìm Ngụy Sinh Kim rồi.
“Em có nhìn thấy thanh niên nữ là ai không?”
Mạc Ứng Tập lắc đầu, “Không nhìn thấy, bọn họ núp ở sau bụi cỏ, em không nhìn thấy.”
Cậu bé muốn qua xem thử, Kim Chi Nhi lại tìm cậu bé hỏi vấn đề, cậu bé chỉ dành bỏ đi.
“Bác cả à, bác nói gian díu còn núp ở phía sau bụi cỏ, cháu nghi ngờ bọn họ có phải ăn trộm cái gì đó ngon hay không.”
Trương Thúy Hoa: “Được rồi, cháu đừng nói với người khác nha, chút nữa bác điều tra một chút.”
Mạc Ứng Tập cũng cười nói: “Dạ vâng.”
Trương Thúy Hoa còn lấy hai hạt đậu phộng cho cậu bé, Mạc Ứng Tập vui mừng chạy ra ngoài.
Trương Cấu nhìn thấy cậu bé bước ra, ở trong sân nhỏ tiếng hỏi: “Tiểu Tập à, bác cả nói gì với cháu vậy?”
Mạc Ứng Tập lắc lắc đầu, “Bác cả nói không được nói cho người khác biết.”
Trương Cấu: Chắc chắn là nói xấu chị, nếu không Sỏa Ni được nghe, tại sao không cho mình nghe chứ?”
Trong tiềm thức chị ta sờ nhẹ cái bụng của mình, không lẽ mẹ chồng lại nhìn ra sắp đẻ một đứa con gái nữa sao?
Mạc Như thì nói với Trương Thúy Hoa: “Mẹ à, thầy Ngụy đó hơi không đạo đức, chút nữa phải răn đe răn đe anh ta, tránh để anh ta làm hỏng phong tục của thôn mình.”
Trương Thúy Hoa nói: “Ngày mai anh ta sẽ đến nhà ăn lấy cơm, mẹ sẽ nhắc nhở nhắc nhở anh ta, thật là không ra hồn, con gái kia cũng vậy, càng ngày càng không chịu quản lý, mẹ và chị dâu nó cũng không quản lý nó được, cả ngày người trong nhà cứ như là thiếu nợ nó vậy.”
Thực ra ấn tượng của Mạc Như với Ngụy Sinh Kim không xấu như vậy, mỗi lần đi lớp học chữ, cô ấy đều cảm thấy Ngụy Sinh Kim giảng bài linh hoạt không có cổ hủ, từ bữa đầu tiên nói bậy bị Chu Thành Chí cảnh cáo, giảng bài thì không qua mức nữa ngoan ngoãn hơn nhiều.