Chương 818: Thùng trống (2)
Đương nhiên, ông ta sẽ không lên tiếng, không ai nói gì cả, cứ nhịn, cố nhịn, lúc không nhịn được thì hút thuốc.
Nhiều lúc nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc ngồi trên phảng hút thuốc, làm Hà Quế Lan hết cả hồn hỏi ông ta làm gì vậy, ông ta bèn nói là đang nghĩ chuyện, rồi hỏi ông ta đang nghĩ chuyện gì, ông ta lại chê bà cụ cằn nhằn làm loạn hết suy nghĩ.
Hà Quế Lan không tránh được thì thầm có phải là ông ta bởi vì ông trời không mưa mà dẫn đến hồ đồ rồi không, khuyên ông ta: “Ông già à, trời này muốn mưa, mẹ muốn lấy chồng thì ông không quản được. Trời này không mưa, thì ông cũng không quản được mà.”
“Nói bậy cái gì đó, tôi đang suy nghĩ chuyện đừng làm phiền tôi.” Ông cụ tiếp tục hút thuốc, chắc chắn là có việc gì, từ việc bắt sau, nhặt bông gòn, vận chuyển lương thực, trồng nấm, tưới cây, từng việc từng việc chắc chắn đều không bình thường.
Nhưng mà không muốn để người khác biết, thì phải nghĩ cách che giấu một chút.
Thế là có sự giúp đỡ che giấu của hai người Chu Thành Chí và Trương Thúy Hoa, những khả năng của Mạc Như kia đúng thật là không lộ một chút nào.
Ai mà thì thầm nghi ngờ gì đó, ngay lập tức có người nói “Không phải nói với các người rồi sao, tổ tiên phù hộ, các người mà không tin á, thì làm việc đàng hoàng vào. đừng suốt ngày nghĩ những cái tào lao, chọc giận tổ tiên, xem có đói chết hay không!”
Trời cứ mãi không mưa, nước ở trong kênh sông càng ngày càng ít, mực nước giếng trong thôn cũng càng ngày càng thấp, đã có nhiều cái giếng không còn nước nữa.
Bây giờ chỉ còn hai cái giếng ngày trước của nhà họ Trần vẫn còn cực kỳ nhiều nước.
Rất nhiều đại đội không có đào giếng để trữ nước, bây giờ đã bắt đầu không biết làm gì, đặc biệt là những thôn mà chỉ có ở trong thôn và bên cạnh thôn có vài con kênh nhỏ, từ đầu là đã không sâu, mọi năm còn tắc nước, tất nhiên là càng ngày càng nông cạn.
Bây giờ đừng nói đến tưới ruộng mùa xuân, ngô của mùa hạ và khoai lang đều không trồng hết được!
Tìm đến kho nước xả nước lần nữa, kho nước lại không chịu, bởi vì mực nước càng ngày càng thấp, không mưa nữa, thì các tỉnh thành đều phải báo cáo khẩn cấp, cuối cùng có thể là nước trong kho nước đều phải dùng để uống.
Làm gì còn dư mà để tưới ruộng?
Chu Thành Chí không quan tâm, nhìn thấy nước trên sông của kênh phía Nam, suy nghĩ không tưới ruộng thì có phơi mỗi ngày cũng phơi khô, thôi thì tưới vào ruộng đi.
Không tưới ruộng thì làm gì chứ?
Để cho những tên lười biếng đều nằm hết trên phảng ngồi ăn chờ chết sao?
Đừng hòng!
…
Hôm nay là thứ bảy, trường học cho nghỉ, Ngụy Sinh KIm không muốn về nhà, bèn tìm đến Chu Thành Chí nói muốn giúp đội để làm việc.
Bởi vì trường học không phải nghỉ thứ bảy chủ nhật, thứ bảy còn phải đi dạy nửa ngày, chiều mới bắt đầu nghỉ, chủ nhật thì nghỉ.
Thời gian trước Chu Thành Chí gấp gáp, trường học đã nghỉ học bốn năm ngày để phụ tôi ruộng trồng ngô.
Sau này có sự giúp đỡ của Mạc Như, Chu Thành Chí lại yên tâm không lo lắng như vậy nữa, lỡ miệng cũng xẹp bớt, hút thuốc cũng có thể nếm được mùi vị, ông ta cũng có việc để suy nghĩ chuyện lớn rồi.
Suy nghĩ như vậy một cái, ông ta lại cảm thấy trường học không cần thiết phải nghỉ học, mấy đứa nhỏ mới lớn thì có làm việc gì chứ, không xách được thùng nước không vác được đòn gánh.
Vậy nên ông ta bị để lớp tiểu học tiếp tục đi học.
Ngày trước Ngụy Sinh KIm kim lúc nghỉ ngơi thì sẽ rời khỏi, hôm nay thì lại không muốn đi về.
Thực ra cán bộ đội cùng với lại nhận viên đặc thù bây giờ đều là bán tư sản, lúc nông nghiệp bận rộn thì phải lo nông nghiệp, bận xong việc trước rồi mới làm việc khác.
Cho dù là bí thư đại đội thì cũng phải là như vậy, đừng nói đến các thành viên khác.
Lúc thu hoạch lúa mạch, trồng vụ mùa hè. hai người Hà Tiên Cô và Trần Tú Phương cũng phải tham gia lao động, chỉ có lúc nông nghiệp rảnh rỗi thì mới ở trong phòng y tế cả ngày.
Đương nhiên là Ngụy Sinh KIm cũng như vậy, nhưng mà trước đó anh ta đều không chịu tham gia lao động, anh ta lại không thuộc về một đội sản xuất nào, vậy nên cũng không ai quản lý anh ta.
Bây giờ người ta chủ động yêu cầu tham gia lao động, thì đương nhiên là việc tốt.
Anh ta đến ruộng cấy khoai lang, nhìn một vòng, ngay lập tức nhìn thấy mấy người Mạc Như, Chu Minh Dũ cùng với lại Khám Yến Nhi, bước nhanh qua, “Tôi cùng nhóm với mọi người nha.”
Chu Minh Dũ không thích anh ta chút nào, “Thầy Ngụy à, thầy là nhân viên đặc thù của đại đội, không giống với chúng tôi, chúng ta không tiện làm việc chung.”
Ngụy Sinh Kim bèn nhìn về phía Khám Yến Nhi
Khám Yến Nhi cười nói: “Thầy Ngụy à, vậy thì thầy chung nhóm với chúng em đi.”
Ngụy Sinh KIm kim ngay lập tức cảm ơn cô ta: “Cảm ơn bạn học Phi Phi, bạn học Phi Phi đúng là người đẹp tâm thiện, đúng thật là hiền thục thông minh.”