Chương 819: Thùng trống (3)
Chu Minh Dũ cảm thấy mình muốn ói, nói chung là chỉ cần anh ta không trêu ghẹo vợ mình là được, những người phụ nữ khác thì tùy ý.
Anh ấy nhanh chân xách thùng nước kéo Mạc Như đi chỗ khác, mấy người họ phải đi tưới nước, “Anh Tư, chú, Bồi Cơ, đi thôi!”
Chu Thành Liêm và Chu Bồi Cơ chạy qua, Chu Minh Lâm, thì lại nói “Mọi người đi đi, anh qua đó phụ bọn họ cấy mạ.”
Chu Minh Lâm lấy một nắm mạ khoai lang từ trong rổ ra, ba ngón tay của tay phải nắm lấy phần rễ của mạ khoai lang, bàn tay ấn nhẹ vào trong ruộng khoai lang, là được một cái hố khoai lang rồi.
Anh ta cứ như vậy cắm từng cây mạ non về phía trước, Khám Yến Nhi thì ở phía sau tưới nước, chờ tưới được nửa thùng nước, thì những cái trước đó cũng thấm rồi, bèn bắt đầu gói lại.
Ngụy Sinh Kim đi theo cô ta, “Bạn học Phi Phi, bây giờ tôi làm gì?”
Khám Yến Nhi nói với anh ta: “Thầy Ngụy gói lại giống như em vậy đi.”
Cô ta chỉ chỉ ụ đối diện mình.
Ngụy Sinh Kim qua đó học theo dáng vẻ của cô ta gói lại, nhưng mà anh ta không biết làm việc nông.
Tuy rằng anh ta xuất thân gia đình nông dân, nhưng mà từ nhỏ thì nhà đông con, các anh chị làm việc, anh ta nhỏ vẫn luôn đi học, cho dù nhà nghèo thì cũng không cần anh ta xuống ruộng, thế nên chỉ có học và học.
Sau này làm giáo viên tiểu học lấy được tiền lương, anh ta lại càng không cần phải làm việc.
Sau khi kết hôn đều là vợ đi theo người nhà làm việc, anh ta vẫn luôn đi làm, vậy nên đừng nói là cấy mạ khoai lang, nấu khoai lang anh ta cũng không biết!
Anh ta đặt một cây mạ khoai lang đàng hoàng vào trong đất trộn qua trộn lại, lại sợ làm dơ tay, hơi nhíu mày nhẹ.
Khảm Yến Nhi nhìn thấy vui lắm, dạy anh ta thế này thế kia.
Ngụy Sinh Kim gói vài cây cũng không học được, bất lực nói: “Đúng là xem hoa thì dễ thêu hoa thì khó, bạn học Phi Phi, em dạy thêm thầy một chút đi.”
Khám Yến Nhi bèn làm mẫu cho anh ta, gói đất ướt vào trước, sau đó thêm đất khô vào, “Thầy Ngụy à, phải gói chặt, nếu như hở ra thì mạ khoai lang này sẽ chết mất.”
Ngụy Sinh Kim nhìn cô ta ngồi dưới mặt đất, vai suông eo nhỏ, phần mông đẫy đà, hai tay lại nhỏ nhỏ, đôi tay tuy không mềm mỏng nhưng mà da dẻ trắng trẻo, mười ngón tay thuôn dài, so với lại các phụ nữ khác đẹp hơn biết bao nhiêu, khó tránh được làm một câu: “Đáng lẽ nên là tiểu thư mười ngón tay không chạm nước Dương Xuân, tiếc rằng lại bận rộn trong ruộng gió thổi nắng phơi.”
Anh ta cảm thấy mình khen ngợi những sự việc tốt đẹp, không có gì xấu hổ cả, hơn nữa nhiều người như vậy, anh ta không có chút sợ sệt lúc mà khen Chu Diệu Hồng núp ở sau bụi cỏ nữa.
Anh ta ngồi xổm xuống nói: “Phi Phi à, để thầy giúp em.” Hai tay của anh ta đưa qua giúp đỡ, không biết cố tình hay vô ý, lại đặt lên tay của Khám Yến Nhi.
“Trời ơi!” Khám Yến Nhi nhanh chóng nhìn Chu Minh Lâm một cái, giống như bị kim chích vậy vội rút tay về.
Chu Minh Lâm lại dường như không nhìn thấy gì cả, cúi đầu lo làm việc.
Lúc này hai người Chu Viên Viên và Chu Diệu Hồng làm xong bên kia, bèn qua bên đây giúp đỡ.
Chu Diệu Hồng nghiêng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ngụy Sinh Kim và Khám Yến Nhi.
Chu Viên Viên thấy ánh mắt của cô ta quá đỗi lộ liễu, vội kéo cô ta một cái: “Đi, chúng ta qua bên đó, chị cấy mạ em tưới nước gói lại.”
Chu Diệu Hồng lại không chịu nhúc nhích. mím chặt môi, muốn tìm lại sự tự tin mà mình mặc đầm, nhưng mà lúc này để tiện làm việc, trên người mặc quần áo thô thiển, ở trên là màu xám ở dưới là màu đen, xấu xí đến nhường nào.
Cô ta cứ không chịu ở bên kia, nhất định phải làm việc ở bên nơi của bọn họ.
Rất nhanh Chu Thành Chí đến đi tuần, ông ta cùng với mấy người Chu Thành Nhân, mỗi lần làm xong một mảnh thì ông ta đều phải đứng dậy đi xem thử, xem ở đâu làm không tốt thì kêu người làm lại, chỉ cần có làm lại thì chắc chắn sẽ bị chửi trước.
Đều không phải là con nít, làm việc bao nhiêu lần rồi, nếu còn làm sai thì là thiếu chửi.
Một cái khoai lang một cái hố, nếu như không gói đất đàng hoàng, bị gió thổi chết thì đó là cả một đống khoai lang mất.
Một đống khoai lang ít nhất được bốn năm cân đó.
“Làm việc thì chia ra một chút, đừng có cả đám người tụm năm tụm bảy với nhau. làm lỡ công việc thì làm sao mà làm việc!” Chu Thành Chí nhìn nhìn bên Ngụy Sinh Kim.
Ngụy Sinh Kim không những không xấu hổ, còn tự cho rằng mình trong sạch, xem như là lời khen của người khác đối với anh ta.
Chu Thành Chí kiểm tra đến bên bọn họ, chỉ nhìn một cái để tối sầm mặt lại, giận dữ nói: “Đất này là ai gói lại vậy!”
Ngụy Sinh Kim nhìn một cái, vừa muốn nói là của anh ta làm, Khám Yến Nhi bèn nháy mắt kêu anh ta đừng lên tiếng.