Chương 827: Chỉ nguồn suối (3)
Mạc Như: “Anh Út Năm, có phải chú và Chu Bồi Cơ đã biết rồi không?”
Chu Minh Dũ: “Chắc chắc là không biết rồi, đoán mò đấy, cũng không đưa ra được bằng chứng.”
Mạc Như cười, cô đưa con gái cho Chu Minh Dũ rồi một mình đi xả nước.
Chu Thất Thất không chịu, nhất định phải đi theo, bộ dạng khoa tay múa chân vui vẻ khác thường: “Mẹ, mẹ.”
Mạc Như: “Gọi mẹ đi.”
Chu Thất Thất lập tức cất lên giọng trẻ con mềm mại non nớt, run rẩy khiến người ta tan chảy: “Mẹ...”
Chu Minh Dũ lập tức đầu hàng: “Mang theo con bé đi xuống.”
Chu Minh Dũ đỡ Mạc Như xuống đáy giếng, sau đó anh quay lại vị trí một nửa, giúp cô canh chừng để tránh có người đến.
Mạc Như đưa con gái xuống đấy, quan sát tình hình đáy giếng trước, rồi xem xả bao nhiêu nước là thích hợp.
Đột nhiên, Chu Thất Thất chỉ vào một khe nứt đá: “Phù...”
Mạc Như: “Thất Thất, con làm gì đấy?”
Chu Thất Thất: “Phù phù.”
Mạc Như: “...”
Chu Thất Thất: “Phù phù phù...”
Ngón tay mũm mĩm chỉ vào, ở nơi đó xuất hiện thứ gì đó “sùng sục” kỳ lạ, Mạc Như nhất thời cảm thấy bối rối, chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ùng ục... ùng ục...”
Nơi đó có cái gì đó trào ra, Mạc Như thấy hơi hoang mang: “Anh Út Năm.”
Chu Minh Dũ đứng phía trên quan sát, lúc này cũng vội vàng đi xuống: “Sao thế?”
Mạc Như chỉ về phía đó: “Có phải là một nguồn suối không?”
Chu Minh Dũ: “...Nguồn suối to quá.”
Trong góc kia quả nhiên có một nguồn suối lớn, giống như là xuất hiện trong không khí, đang “sùng sục, sùng sục” trào nước bên ngoài, chính là nguồn suối lớn như nước sôi mà Chu Thành Chí đang tha thiết mong mỏi.
Rào rào...
Một nguồn suối trào ra.
Chu Thất Thất: “Ha ha ha ha ha...”
Mạc Như: “...”
Chu Minh Dũ: “Con gái chúng ta đâu?”
Mạc Như: “...Dù sao cũng không phải rm.”
Cũng thật thần kỳ quá, Chu Thất Thất phù phù phù mấy tiếng, ngón tay nhỏ chỉ trỏ đã xuất hiện cái miệng to rồi, thật là quá kinh ngạc.
Chẳng lẽ con gái cô là thần tiên danh xứng với thực?
Cô bảo Chu Minh Dũ bế con gái, cô xoay khuôn mặt tròn trắng nõn của Chu Thất Thất, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đen như quả nho của Chu Thất Thất.
Bởi vì dưới đáy giếng, tia sáng lờ lờ, Mạc Như có cảm giác sâu xa khó hiểu với đôi mắt to trong veo ngây thơ ấy: “Con nói thật đi, rốt cuộc con là ai?”
Chu Thất Thất tưởng cô đang chơi với mình nên vui vẻ cười to.
Vẻ mặt Mạc Như trở nên nghiêm túc: “Mẹ nói thật, con là ai? Xuyên không hay là tái sinh, hay là tu tiên gì đó?”
Chu Thất Thất thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, có dáng vẻ đội trưởng với ông nội, cô bé ngưng cười, nghiêng đầu tò mò nhìn cô: “Hừm?”
Là có ý gì?
Mạc Như: “...”
Thất sự bất lực quá, cô bé thực sự không hiểu hay giả vờ?
Chu Minh Dũ: “Vợ, anh nghĩ là con gái không hiểu em nói gì.”
Kể từ sau khi vợ bắt đầu có không gian, Chu Minh Dũ không còn cảm thấy kinh ngạc khi trên người cô xảy ra chuyện kỳ lạ gì đó. Cho dù con gái có thể dùng không gian của vợ xả nước, có thể chỉ nguồn suối thì anh cũng rất bình thường.
Mạc Như: Em không tin nó không hiểu.
Nhưng cho dù có thử bằng cách nào thì Chu Thất Thất vẫn phản ứng phù hợp với độ tuổi của cô bé, hoàn toàn không hiểu ý của Mạc Như.
Mạc Như cũng đành từ bỏ, xem ra con gái chỉ là một đứa bé.
Chu Minh Dũ bế con gái hôn vài cái: “Con gá và mẹ giỏi như nhau.”
Chu Thất Thất: “Moa moa.”
Mạc Như bình tĩnh phát hiện ra nguồn suối và không gian có mối liên hệ nào đó, ý niệm của cô nhận thức được giếng vòng ngọc của không gian. Cô lập tức nắm bắt được mối liên hệ giữa nguồn suối và giếng, nguồn suối này không phải do Chu Thất Thất chỉ ra từ mặt đất, chưa nói là chỉ trong không khí, mà là chỉ ra từ giếng vòng ngọc ư?
Không ngờ còn có thể như thế ư?
Cô dùng ý niệm thử, giao tiếp với giếng nước bằng ý thức, mặc niệm cần một nguồn suối, sau đó chỉ tay…
Sau đó... không có gì cả...
Không giống như Chu Thất Thất chỉ một nguồn suối lớn sùng sục, dường như không có thay đổi gì cả.
Chẳng lẽ là vì mình không phù phù?
Cô do dự giây lát, cô phù phù hai cái vào trong góc, chỉ ngón tay, vẫn chẳng có động tĩnh nào.
Chu Thất Thất trừng to mắt, nghiêng đầu tò mò nhìn Mạc Như đứng đó chỉ, dường như cô bé đang lo lắng mẹ không chỉ ra được, cô bé bắt đầu bĩu môi, “phù phù...”, sau đó duỗi bàn tay nhỏ…
“Đừng.”
Mạc Như nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con gái: “Con gái ngoan, đừng chỉ nữa.”
Đôi mắt to ngấn nước của Chu Thất Thất dưới đáy giếng sâu thẳm càng lúc càng sáng rực, cô bé tò mò nhìn cô, dường như không hiểu tại sao mẹ không thể chỉ được nhưng không cho cô chỉ.
Chu Minh Dũ xuống giúp Mạc Như nhìn, cười nói: “Vợ, em cũng chỉ ra rồi à.”
Anh vớt nguồn suối nhỏ ra khỏi mặt nước và cầm nó trong lòng bàn tay đưa cho Mạc Như xem.
Mạc Như: …