Chương 828: Chỉ nguồn suối (4)
Được rồi, thực sự có nguồn suối, nhỏ đến đáng thương. Nếu của Chu Thất Thất là một nồi nước sôi đang sôi sùng sục thì của cô chỉ là một giọt nước sôi mà thôi...
Sự so sánh quá ghê gớm.
Nếu không nhờ vào lòng yêu vợ và ánh mắt tốt của Chu Minh Dũ thì có lẽ anh đã không nhìn thấy nguồn suối như một gợn sóng nhỏ.
Chu Minh Dũ hôn vợ và con gái: “Vợ, hình như con gái chúng ta nâng cấp chức năng không gian rồi.”
Ban đầu là không gian trữ vậy, sau đó xuất hiện một cái tiếng, còn có thể xả nước thu nước, giờ còn có thể chỉ nguồn suối.
Đúng là khó bế tưởng tượng.
Anh vô cùng khâm phục: “Vợ, em... hiện tại em là vợ nguồn suối rồi.”
Mặc dù Mạc Như chỉ có thể chỉ ra nguồn suối nhỏ, nhưng cũng rất kinh khủng rồi. Dù sao cũng không có ai cho cô cuốn sổ tay hướng dẫn sử dụng không gian, cũng không ai nói cho cô biết không gian có chức năng gì, tất cả đều do cô tự tìm hiểu.
Vậy nên còn có chức năng mới gì có thể nói một lần với cô không?
Cô nghiên cứu nguồn suối mà con gái và cô chỉ ra, làm quen với nó, thu về vài nguồn suối nhỏ mà mình đã chỉ ra.
Cô cảm nhận được nguồn suối lớn mà con gái đã chỉ ra, cô cũng có thể thu về, thậm chí có thể thay đổi kích thước, cô ý thức được điều này nên lập tức biến nguồn suối lớn đáng kinh ngạc trở nên bình thường, không đến mức khiến người khác hoảng sợ.
Đồng thời, trực giác mách bảo cô không nên chỉ quá nhiều nguồn suối, như thế sẽ làm tăng gánh nặng tinh thần cho cô.
Giống như thu vật trong không gian, nếu chạm vào đồ vật bằng cơ thể mình thì có thể cất chúng đi ngay lập tức mà không tốn sức. Ngự thủy cũng như thế, nếu cô thu nước xả nước thì có thể rất dễ dàng, nhưng nếu chỉ nguồn suối thì sẽ tiêu rất nhiều trí não.
Vậy nên cần phải kiểm soát.
Cô nhìn nguồn suối dưới giếng trào nước ra bên ngoài, dưới đáy giếng đã có một lượng nước, cô nói với Chu Minh Dũ: “Anh Út Năm, mau lên, mau gọi người.”
Phải cho người khác biết là nhà bọn họ tìm được nguồn suối. Quần sáng của chiến sĩ thi đua lại to thêm một vòng.
Chu Minh Dũ lập tức hét to: “Có nguồn suối rồi, có nguồn suối rồi.”
Ở nông thôn không có nhà cao tầng, anh hét to đến nỗi từ xa cũng có thể nghe thấy, các xã viên đang đi trên đường đều hỏi chuyện gì đang xảy ra, nghe thấy có nguồn suối, ai cũng kích động ném vật dụng chạy như bay.
Nhất là Chu Thành Liêm và Chu Bồi Cơ.
Cả hai nghe nói có nguồn suối, lập tức chạy đến chỗ giếng, Chu Bồi Cơ: “Cháu đã nói rồi mà.”
Chu Thành Liêm: “Chú biết rồi, chắc chắn là hai đứa kia làm.”
“Đừng nói linh tinh.”
“Cháu yên tâm, chú đâu có ngốc.”
Một nhóm người tụ tập phía trên cái giếng lớn, vài người đàn ông cầm đuốc nhìn xuống, đáy giếng sáng trưng, chắc chắn nguồn nước suối vẫn đang chảy róc rách.
Giống như nồi nước đang sôi.
“Có phải là thật không?” Chu Thành Chí, Chu Thành Nhân và mấy ông cụ cùng chạy đến.
Các xã viên chưa bao giờ thấy đội trưởng mạnh mẽ chạy đến như thế này, trước đây họ luôn chắp hai tay sau lưng, hơi khom người và bước chân không nhanh cũng không chậm.
Lúc này, dưới chân đoán chừng là không chỉ đạp bánh xe phong hỏa.
“Đội trưởng, bác giống như là cưỡi mây đạp gió, nhìn rồi bay đến.” Có người trêu ông.
Chu Thành Chí trong lòng vui sướng, hiếm khi mở lời: “Nếu nguồn suối to hơn một chút thì tôi bơi được rồi.”
Ông đích thân xuống thăm dò, quả nhiên đó là một nguồn suối lớn.
Sùng sục, một nồi nước sôi thật to.
Ha ha ha ha ha ha ha.
Ông trời có mắt.
Chu Thành Chí đứng tại chỗ chắp tay vái lạy ông trời, không còn nghểnh cổ nhìn mặt trời trút cơn giận dữ nữa.
“Đội trưởng, chuyện vui mừng thế này có phải là nên đãi một bữa ăn?”
Chu Thành Chí nhìn Chu Minh Dũ: “Minh Dũ, nguồn suối này ở đâu ra thế?”
Chu Minh Dũ chỉ về phía Mạc Như: “Sỏa Ni làm đó bác.”
“Hả? Chiến sĩ thi đua làm ra ư?”
“Làm thế nào vậy?”
Mọi người đều tò mò.
Mạc Như đành nói: “Sau khi mọi người rời khỏi, những khe nứt đá từ trong giếng chảy xuống như một dòng thác nhỏ, Thất Thất tò mò đòi xuống chơi. Sau khi chúng tôi xuống thì thấy một hòn đá ở đó trông giống như một con thỏ nhỏ, tôi và anh Út Năm đi đến đào, kết quả là không đào ra đá mà đào được một nguồn suối lớn.”
“Ôi... chiến sĩ thi đua giỏi quá.”
“Giờ chúng ta không thiếu nước nữa rồi.”
Cũng có người không phục: “Chỉ là một hòn đá, ai đi đào cũng có thể đào được.”
“Vậy sao anh không đào? Sao anh đi thế, là chiến sĩ thi đua đào đấy, biết chưa?”
“Đúng thế, chiến sĩ thi đua đào được một nguồn suối lớn cho thôn chúng ta, thật giỏi quá.”
Có rất nhiều người nói lời cảm ơn, những lời nói mỉa mai bị cự lại ngay lập tức.
Chu Thành Chí vui mừng không khép được miệng: “Chiến sĩ thi đua đã đào một nguồn suối lớn cho chúng ta thì chúng ta có đảm bảo. Nguồn suối lớn như thế sau này không thành vấn đề, mọi người chịu khó mỗi ngày đến gánh nước vẩy đất. Ruộng bông, ruộng cao lương và bắp mùa xuân cũng phải vẩy nước, luân phiên kiếm điểm công tác, không ai được lười biếng.”