Chương 832: Lại lập công
Người khác tự ấp trứng gà, bốn mươi còn có thể cho ra hai mươi quả trứng là tốt rồi, cuối cùng mười con có thể sống sót cũng không tệ.
Mạc Như cảm thấy có không gian mở rộng, cô có thể ấp ra trứng gà một trăm phần trăm.
Trưa nay, sau khi không dỗ được con gái ngủ trưa ở nhà, Mạc Như đã lấy hết trứng để lên giường đất, đếm rồi cho vào một vài chiếc giỏ, sau đó mang đến trang trại nuôi gà dẫn dắt vài bà cụ cùng ấp gà con.
Kể từ sau khi Chu Thất Thất tiết lộ rằng cô có thể tương thông với không gian thì Mạc Như không dám tùy tiện giao cô bé cho Cúc Hoa, Đinh Lan Anh và những người khác vì sợ rằng Chu Thất Thất sẽ bất cẩn để lộ khiến người khác sợ hãi thì khó mà giải thích.
Cho nên ban ngày cô mang theo con gái, nếu thực sự không tiện thì đưa đến Trương Thúy Hoa, ban đêm cô và Chu Minh Dũ thì cho vào không gian.
Không ngờ Chu Thất Thất lại càng vui hơn.
Đó dường như là điều hạnh phúc nhất đối với cô bé khi được ở bên mẹ mỗi ngày.
Thỉnh thoảng Mạc Như bận rộn việc nhà, cô bé có thể chơi một mình trên giường đất cả ngày không biết chán, tất nhiên chốc chốc sẽ nhìn mẹ, sau đó trò chuyện vài câu bằng ngôn ngữ sường sượng của mình.
Lúc này, cô bé đang nằm trên bệ cửa sổ bận rộn, đầu tiên là soi mình qua kính, rồi lấy lược của Mạc Như chải mái tóc mềm mại tự nhiên của mình, a a i i nghe có vẻ là đang khen mình đẹp, đôi lúc còn đến trước kính hôn mình: “Moa moa, đẹp.”
Sau khi soi gương đủ kiểu xong, cô bé lại bỏ thêm miếng nữa vào miệng, một tay lôi cọ vẽ của Mạc Như vẽ linh tinh lên kính cửa sổ, tiện thể cánh tay và đôi chân mũm mĩm cũng vẽ nguệch ngoạc lên, vừa vẻ vừa lẩm bẩm trong miệng: “Ơ… ô…ừm…con... là... con... khỉ…”
Lúc này nhìn thấy Mạc Như lấy trứng gà ra, cô vứt bút vẽ và bò tới.
Nhìn thấy trứng gà như ngọn núi nhỏ, cô bé kích động kêu lên “trứng... phụt” , nhổ ra miếng cơm cháy nhai không nát ở trong miệng, bàn tay nhỏ bé cầm quả trứng gà vỏ trắng “A ô...” rồi cho vào miệng.
“Không được ăn!”
Mạc Như giật quả trứng lại, thao tác nhanh tới độ bản thân mình còn ngạc nhiên nữa là.
Từ khi con gái có thể bò, có thể đi, sờ chỗ này, chạm chỗ kia, đôi lúc cũng sẽ làm những động tác như bóp bóp con bọ muốn cho vào miệng. Các động tác của Mạc Như được huấn luyện trở nên nhanh như phản xạ có điều kiện.
Chu Thất Thất không ăn được trứng thì có chút thất vọng, cô bé liếm cái miệng nhỏ, hồng hào của mình. Đôi mắt to, ngấn nước, long lanh dán mắt vào những quả trứng, hận không thể đem bỏ hết vào bụng mình.
Bàn tay nhỏ nhắn, mập mạp như chú sóc nhỏ vóc lấy ở trước ngực, “Ô…trứng trứng”
Mạc Như: “Con ngoan, cái này còn sống không ăn được, nấu chín đã mới có thể ăn.”
Chu Thất Thất rất thích ăn trứng, thật ra mỗi ngày đều ăn, trước tiên ăn lòng đỏ trứng, sau đấy là ăn canh trứng gà.
Chỉ là đến bây giờ Mạc Như cũng chưa cho cô bé ăn cả quả trứng luộc. Một là sợ cô bé tiêu hóa không tốt, hai là cô bé chỉ mới nhú được mấy chiếc răng gạo, không nhai được. Vì thế Mạc Như không cho cô bé ăn, còn đặc biệt dặn dò Mạc Ứng Sáng và Nê Đản Nhi không được cho cô bé ăn trứng luộc.
Từ sau khi Chu Thất Thất bị nghẹn kẹo, mấy đứa trẻ không bao giờ dám tùy tiền đưa bất cứ thứ gì cho cô bé ăn. Cho nên Chu Thất Thất tuy là mỗi ngày đều ăn trứng gà, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ ăn cả một quả trứng luộc. Mỗi lần nhìn thấy các cô, các cậu ăn, lúc nào cũng chảy nước miếng vì háu ăn, hai mắt long lanh, sáng ngời, nghĩ chắc rằng đây là cao lương mỹ vị trên đời.
Bây giờ nhìn thấy một giường trứng trước mặt mà không thể cho vào miệng mà ăn, cô bé nghiêng đầu ủ rũ, nhìn chằm chằm rồi bắt đầu chau mày âu sầu.
Đợi Mạc Như đếm xong trứng và ghi chép vào sổ sách. Hồi lâu vẫn không thấy tiếng động của con gái đâu, quay đầu lại, nhìn thấy con gái mình đã biến thành một tiểu đội trưởng, mặt tối sầm, dán mắt vào số trứng kia, đôi mắt gần như phát cáu, giận dữ.
Mạc Như trong phút chốc tưởng rằng cô con gái mình thực sự sẽ phun ra lửa để nướng chín cả giường trứng này!
“ y yo!” Mạc Như sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn, “Con gái giận rồi kìa?”
Chu Thất Thất bĩu môi, quay vai đi, không nhìn trứng gà nữa.
Mạc Như: “Giận thật rồi đây?”
Chu Thất Thất bĩu môi: Hừ!
Mạc Như mỉm cười, “Có phải đến giờ ăn sữa rồi không? Đói rồi à.”
Chu Thất Thất hai mắt sáng lên, đột ngột quay đầu đi, mặt nhăn lại thành quả bóng.
Mạc Như: “Xem ra không phải do đói rồi, vậy thôi đừng ăn nữa.”
“Ăn, ăn!” Chu Thất Thất chầm chậm bò lên đùi Mạc Như, khuôn mặt nhỏ nhắn nhào vào trong vòng tay của mẹ.
Sau khi ăn sữa xong, Chu Thất Thất ợ hơi một cái, nằm trên giường đất phơi cái bụng ra, bàn tay nhỏ, mập mạp chậm rãi xoa xoa cái bụng của mình đồng thời phát ra âm thanh hạnh phúc a wu, a wu.