Chương 851: Thôi nôi và tỏ tình
Lúc này, đội sản xuất vẫn bận rộn tưới tiêu, ủ phân, chăm sóc đồng ruộng mùa hè, vẫn chưa bước vào giai đoạn thu hoạch vụ thu, ít nhất phải đợi đến tiết xử thử mới bắt đầu thu hoạch vụ thu.
Trương Thúy Hoa muốn định chuyện hôn nhân cho con trai tư, sau khi thu hoạch vụ thu đến lúc nông nhàn có thể kết hôn.
Chu Minh Lâm rất phiền muộn, bởi vì Khám Yến Nhi chiến tranh lạnh với anh ta.
Trước đây, cô ấy bắt ép Chu Minh Lâm thẳng thắng với người nhà, nhưng sau khi Chu Minh Lâm bị Trương Thúy Hoa mắng thì không có can đảm nói tiếp nữa.
Trong lúc tức giận, Khám Yến Nhi nói muốn cưới đại một người nào đó, không đợi anh ta nữa, cả hai dằn vặt nhau nhiều lần, sau đó cô ấy quay về đại đội Khám gia thu hoạch vụ thu, không chịu đến nữa.
Chu Minh Lâm lấy hết can đảm quyết định lật ngửa ván bài cuối cùng.
Tất nhiên là anh ta không có dũng khí nói với Trương Thúy Hoa nên muốn tìm Út Năm giúp.
Mặc dù trước đây Chu Minh Dũ bảo anh ta nói chuyện đàng hoàng với mẹ, đừng để mẹ tức giận, dường như anh không muốn tiếp tay làm chuyện xấu. Chu Minh Lâm biết rằng trong cái nhà này chỉ có Út Năm mới có thể làm nũng với Trương Thúy Hoa.
Anh ta đến xưởng làm giấy nhờ Chu Minh Dũ giúp đỡ.
“Anh Tư, anh thực sự không thể sống thiếu cô ấy sao?” Chu Minh Dũ thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng anh Tư rất bí ẩn, sao chẳng nói gì đã tự do yêu đương rồi?
Chu Minh Lâm khẽ cúi đầu, mặt đỏ bừng, mồ hôi túa ra từ đầu mũi: “Út Năm, dù sao... Anh Tư, anh Tư phải lấy cô ấy.”
Thấy bộ dạng anh ta giống như là đang gây ra chuyện gì to tát lắm.
Chu Minh Dũ nhìn anh ta đầy nghi ngờ: “Anh Tư, chắc không phải anh...” Anh đắn đo một lúc, những lời đại loại như đám cưới chạy bầu, anh tư nghe có hiểu không?
Chu Minh Lâm nhìn em trai mình, thực sự không hiểu đang có chuyện gì, nhưng anh ta đột nhiên hiểu ý khi nhìn vẻ mặt của Chu Minh Dũ, khuôn mặt anh ta càng đỏ hơn, vội xua tay: “Không... không... không có.”
Chu Minh Dũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng đêm đó anh và Mạc Như đến bắt gặp, chỉ cần Khám Yến Nhi muốn thì có lẽ anh Tư cũng không chịu nổi.
“Anh Tư, anh nói với mẹ chưa? Mẹ có đồng ý không?” Chu Minh Dũ cũng không có kinh nghiệm làm mai.
Chu Minh Lâm nhắc lại chuyện lúc trước Lý Quế Vân đi dạm ngõ bị từ chối.
Chu Minh Dũ: “Anh Tư, chẳng phải là dì ba làm mai à, cũng không phải tại anh.”
Chu Minh Lâm bảo Hà tiên cô làm mai, khi nghe thấy phải nói chuyện với mẹ, anh ta nói cho Chu Minh Dũ biết phản ứng của Trương Thúy Hoa: “Út Năm, em xem giúp anh, có phải là mẹ không đồng ý?”
Chu Minh Dũ nghe thấy câu nói đó “Mẹ biết rồi, không được, cút”, suy nghĩ đã biết chuyện gì xảy ra, nếu mẹ thực sự không đồng ý thì không trách anh Tư không lên tiếng, là mẹ không cho anh ta cơ hội.
Anh Tư muốn nói gì thì mẹ cũng đã biết cả rồi, bà trực tiếp chặn họng.
Kể từ sau ngày hôm đó, Chu Minh Lâm đã nghĩ về chuyện này rất lâu mới hiểu rõ đang có chuyện gì.
Nếu anh ta nói “Mẹ, con và Yến Nhi yêu nhau.”, Trương Thúy Hoa nói “Mẹ biết rồi”, rồi anh ta nói tiếp: “Mẹ, con muốn cưới cô ấy.”, Trương Thúy Hoa trả lời “Không được”, cuối cùng anh ta nói một câu “Con phải cưới cô ấy, nếu không thì...” Trương Thúy Hoa rất dứt khoát “Cút.”
Vậy nên anh ta hoàn toàn không có cơ hội nhắc đến, sau đó cho dù nhiều lần Trương Thúy Hoa nhàn rỗi thì anh ta cũng không dám mở miệng, thậm chí cũng không dám đến trước mặt Trương Thúy Hoa.
Trương Thúy Hoa trừng mắt, anh ta sợ toát mồ hôi lạnh.
Vậy nên hiện tại anh ta không dám đối diện nói ra, nhưng cũng không cam tâm nên chỉ có thể nhờ Chu Minh Dũ giúp đỡ.
Đây cũng là trước đây Khám Yến Nhi đưa ra lời kiến nghị cho anh ta.
“Út Năm, anh không thể để cô ấy cưới đại người khác...” Lúc anh ta nói chuyện có hơi líu lưỡi.
Trong đầu Chu Minh Lâm toàn là ôm, hôn, sờ thì tất nhiên phải cưới rồi, nếu không cưới thì sao cô ấy làm người được? Hơn nữa, anh ta đã đối với cô ấy như thế rồi, cũng không thể cưới người khác được.
Nếu mẹ không đồng ý thì anh ta... rốt cuộc phải làm gì thì anh ta thực sự không biết.
Anh ta không nghĩ đến đó.
“Được, anh Tư, em thử xem, nhưng thực sự không đảm bảo kết quả, anh cũng biết mẹ kiên định chuyện gì sẽ không ai có thể thay đổi được chủ ý của mẹ.”
Chu Minh Dũ thấy anh Tư mấy hôm nay thực sự tiều tụy, khuôn mặt râu ria xồm xoàm cũng chẳng cạo nữa, anh ta sút cân nghiêm trọng.
Là em trai, anh cũng không nói được gì, dù sao “bản thân” cũng là thấy Sỏa Ni đẹp nên đòi cưới cho bằng được, anh Tư và Khám Yến Nhi đến với nhau thì đòi cưới cô ấy cũng không có vấn đề gì.
“Út Năm, anh Tư cảm ơn em.” Chu Minh Lâm nở nụ cười trên khuôn mặt đỏ bừng.
Chu Minh Dũ cười gượng: “Em cũng chỉ có thể cố gắng hết sức rồi.”