Chương 852: Thôi nôi và tỏ tình (2)
Anh phải tìm một ngày tốt để nói chuyện với Trương Thúy Hoa, nếu không thì không đảm bảo có bị đánh thay anh tư không, nhớ đến lúc nhỏ anh Tư bị đánh thay nguyên chủ rất nhiều, anh giúp anh Tư cũng là điều nên làm.
Ngày mai mùng bảy tháng bảy là Chu Thất Thất tròn một tuổi, Trương Thúy Hoa nói muốn tổ chức thôi nôi cho cháu gái mũm mĩm, Chu Minh Dũ suy nghĩ đợi đến hôm đó tổ chức xong, đến tối nói chắc sẽ không sai,
Chu Minh Dũ thấy đã trưa rồi, anh quyết định đi tìm vợ bàn bạc, dạo này cô đi bắt sâu bọ buổi sáng, đến tối đi tưới bông, ban ngày cơ bản bận rộn ở trang trại nuôi gà.
Không đợi đi đến trang trại nuôi gàm anh nghe thấy gà bay chó chạy, biết là con gái anh đang thể hiện oai phong.
Khi đi đến bờ rào, anh nhìn thấy con gái mình đang chuẩn bị bước đi vững vàng. Cô bé đang mặc một chiếc váy màu xanh và màu hồng đan xen, đội một chiếc mũ rơm nhỏ với những bông hoa dại đủ màu sắc trên đó mũ rơm, chân mang đôi giày vải nhỏ màu đỏ.
Lúc này, cô bé một tay cầm dây thừng, một tay cầm cây gậy.
Cây gậy là Chu Thành Liêm tặng cho cô bé, bởi vì cô bé nhìn thấy mấy bà cụ đi đường cầm cây gậy nên thấy rất tò mò, nghe Mạc Như nói người già đi đường không vững cần phải có cây gậy, nên cô bé cũng loạng choạng vài bước, tỏ ý mình cũng cần một cây gậy.
Ở cuối sợi dây là một con chó Shiba màu vàng có kích thước vừa, một con gà trống lớn màu đen đỏ vàng đan xen. Một con người, một con chó và một con gà trống đang đuổi theo những con gà mái tội nghiệp.
Gà mái và những con gà con bị đuổi theo kêu cục ta cục tác, hoảng sợ chạy tán loạn.
Chu Thất Thất mừng rõ cười to ha ha, la hét như tướng quân đánh thắng trận: “Bát Bát, Cẩu Cẩu...đi.”
Bát Bát là con chó màu vàng, Cẩu Cẩu là Cửu Cửu, đó là con gà trống to.
Bát Bát là Mạc Như và Khâu Lỗi đưa Chu Thất Thất đến Hạ Trang, lúc tặng trứng gà trở về, Ba La nhà Lý Nông Giang đẻ con, tổng cộng năm con, chết ba con còn hai con.
Mạc Như muốn mang một còn về thả trong trang trại nuôi gà, nào ngờ lại biến thành đồ chơi của Chu Thất Thất, cô bé suốt ngày học theo nông dân thuần hóa gia súc.
Chu Minh Dũ thấy hơi cay mắt, có cảm giác không nhận ra con gái của mình. Anh luôn cảm thấy có phải con gái đã bị hoán đổi rồi, trước đây ngoan ngoan, dịu dàng ít nói, dễ thương biết bao nhiêu thì hiện tại sao lại biến thành một cô em gái thôn quê rồi?
“Con gái.” Chu Minh Dũ gọi một tiếng.
Chu Thất Thất quay đầu nhìn anh, lập tức vung dây thừng: “Li li…” Ngón tay cái cầm gậy chỉ về hướng kia.
Li li là thuật ngữ chăn bò, rẽ bên trái, còn rẽ bên phải là la la.
Chu Thất Thất xuống đất theo, cô bé nghe quan tai nhìn quen mắt nên cũng học biết được mánh khóe này, Chu Bồi Cơ còn chủ động giúp cô bé đan dây cương để buộc vào con chó và con gà trống, dù sao cũng không có ai gò ép cô bé, cô bé vui mừng đến mức gà bay chó chạy.
“Ba.” Chu Thất Thất ngẩng khuôn mặt đỏ bừng nhìn Chu Minh Dũ và nở nụ cười ngọt ngào.
Chu Minh Dũ định bồng cô bé, nhìn thấy trên người cô bé dính đầy lông gà, cỏ khô nên nhanh chóng lau sạch cho cô bé: “Ba đến tìm mẹ con nói chuyện.”
Chu Thất Thất dùng gậy chỉ hướng cho anh: “Ô.”
Mạc Như ở phía bên kia với chiếc khăn mặt quấn quanh đầu, cô đang cùng Giả Huệ Phương và những người khác nói về chuyện thay đổi thức ăn cho gà.
Nhìn thấy anh, Mạc Như đi đến: “Anh Út Năm, xưởng bận giấy bận xong rồi à?” Dạo này bọn họ nâng cao kỹ thuật làm giấy, mở rộng quy mô sản xuất nên cần anh ở đó mài mò một thời gian.
Chu Minh Dũ kéo tay Mạc Như: “Vợ, anh nói chút chuyện này với em.”
Cả hai đi đến chỗ vắng vẻ để người khác không nghe thấy.
Chu Thất Thất ở bên cạnh nhìn thấy, lập tức để lại hai con vật rồi chống gậy của mình rồi đi theo.
Cả hai nhìn thấy con gái loạng choạng đi đến, cũng không biết cô bé định làm gì nên cũng không mấy quan tâm.
Chu Minh Dũ kể chuyện của anh Tư cho cô nghe.
Mạc Như khẽ nhíu mày: “Anh Út Năm, có phải chúng ta tốt nhất không nên quản?”
Chu Minh Dũ: “Anh cũng không muốn quản, nhưng em xem anh Tư… dáng vẻ tiều tụy, rất là đáng thương.”
Mạc Như nói: “Vậy chắc anh ta tin tưởng Khám Yến Nhi.”
Phải nói là Khám Yến Nhi xinh đẹp, biết lấy lòng người khác, còn biết tán tỉnh đàn ông nên Chu Minh Lâm thích cô ấy cũng là điều rất bình thường, nhưng cô luôn có cảm giác hơi khó chịu, chỉ là hiện tại cả hai tâm đầu ý hợp, cô không muốn tham gia.
Chu Minh Dũ: “Anh thấy anh Tư đã rơi vào bẫy rồi, đòi cưới cô ấy cho bằng được, lại không dám kiên quyết nói chuyện thẳng thắn với mẹ, sốt ruột không có cách nào nên mới đến tìm anh.”
“Vậy... ngày mai nói chuyện đàng hoàng với mẹ xem sao?”
“Cũng chỉ có thể như thế rồi.”