Chương 872: Mượn gió bẻ măng (3)
Lúc này lương thực quý giá đến mức nào, có thể có được hai màn thầu để lại đã không dễ dàng gì, những cái này đều là móc từ miệng con gái của bà ta ra. Bà ta nhìn thấy cả nhà Mạc Như qua, bèn muốn mang đến dâng hiến, tiện thể lấy ít lợi ích, chỉ là không ngờ Thẩm Thục Quân hoàn toàn không có ý muốn chiêu đãi bà ta.
Nhìn thấy Thẩm Thục Quân không lạnh không nóng với bà ta, bà ta cũng hơi sợ hãi, cho dù không cam tâm cũng chỉ có thể quay về nhà trước.
Lúc bà ta đi đến trước cửa, Thẩm Thục Quân nói: “Thím Ba nó à, kêu Tiểu Bần Nông qua ăn cơm đi.”
Tôn Kiến Nga vội nói: “Không cần đâu chị dâu hai à, nó ăn xong rồi ngủ trưa rồi, mọi người ăn đi.”
Nói xong vội chạy đi mất.
Trời đất ơi, bà ta không dám cho Tiểu Bần Nông qua đây nữa, trước kia bà ta cứ tưởng cho con trai qua trục lợi ăn chút đồ ăn ngon, làm gì biết mỗi lần đều trong có vẻ là trục lợi, nhưng thực ra là lỗ vốn.
Tiểu Bần Nông bị Thẩm Thục Quân dụ dỗ đến mức càng ngày càng không giống con trai của mình, ở đây ăn trứng gà liên tục vài ngày, vậy mà sau khi không cho ăn thì về nhà ngày nào cũng nhõng nhẽo đến nửa đêm, cứ đòi ăn trứng gà, còn mắng ba mẹ vô dụng, không giống như nhà bác cả có trứng gà và thịt để ăn, mắng ba mẹ không tốt với mình, không thương mình, vẫn là nhà bác cả tốt, muốn đi làm con trai cho bác cả.
Dọa đến mức Tôn Kiến Nga không dám cho con trai đến đây nữa, thà là không ăn miếng ăn đó, cũng không thể để con trai bảo bối của mình bị người khác dụ dỗ đi mất.
Trong lòng bà ta vừa sợ vừa hận, Thẩm Thục Quân có ba người con trai, mình thì chỉ có một duy nhất, lại còn tâm tư ác độc đến mức muốn dụ dỗ con trai của mình, thật là mặt ngọt mà tâm đắng!
Trong lòng đen thui!
Nhìn thấy Tôn Kiến Nga chạy còn nhanh hơn thỏ, Mạc Như hơi ngạc nhiên, “Mẹ à, thím ba sao chạy đi mất rồi?”
Thẩm Thục Quân cười nói, “Chắc là nhà có việc, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.”
Bà ấy ẵm Chu Thất Thất lên đưa con gái vào nhà nói chuyện.
Ba anh em Mạc Ứng Tập thì đi phụ cho anh rể.
“Sỏa Ni à, sau này đừng mang nhiều đồ đến như vậy nữa, các con cũng chưa ra riêng, đừng để mẹ chồng chị em dâu trong nhà nói ra nói vào.” Mạc Thu Kiệt bây giờ đi tập huấn gia súc cho người khác, trị bệnh cho gia súc, không những được ăn cơm no, còn được mang một ít về để phụ cấp cho gia đình, vậy nên ở nhà bây giờ ăn cơm cũng có thể ứng phó được đói bụng.
Mạc Như cười nói: “Mẹ à, mẹ chồng con tốt tính lắm, đó giờ không quan tâm, còn kêu con mang thêm nhiều chút về nữa.”
Thẩm Thục Quân cảm thán nói: “Nhà chồng con đều là người tốt, nhưng mà nói trắng ra cũng là con và con rể giỏi giang.”
Nếu như không giỏi giang, người ta có thiện tâm đến mức nào, cũng không thể mãi phụ cấp cho nhà sui gia được, dù gì trong nhà có tận mấy thằng con trai, phụ cấp người nào không phụ cấp người nào?”
Đương nhiên là Mạc Như cũng hiểu.
Hai mẹ con nói vài câu chuyện phiếm rồi kêu bọn họ đều qua ăn cơm, ngoại trừ cơm canh lấy được từ nhà ăn, Mạc Như còn mang thêm màn thầu, cải mặn hoặc gà luộc và vài củ dưa leo.
Sau khi ăn cơm xong, mấy người Thẩm Thục Quân còn phải đi làm.
Mạc Ứng Tập bèn đi nhặt bông gòn giúp mẹ, cậu bé để Thẩm Thục Quân ở nhà nói chuyện với chị một chút.
Thẩm Thục Quân bèn lấy giấy báo nhập ngũ của con trai cả cho Mạc Như xem.
Mạc Như hiếu kỳ nói: “Mẹ à, em cả chưa đủ tuổi, sao người ta có thể kêu nó đi lính chứ?”
Thẩm Thục Quân nói: “Người ta hỏi trong nhà nó còn có hai người em trai, lại nhìn thấy nó mặt mũi chín chắn, dáng người cũng không thấp, cơ thể rắn chắc, nên kêu nó đi.”
Mạc Như thấy nét mặt của bà ấy không vui mừng lắm, an ủi bà: “Mẹ à, bây giờ không giống những năm trước nữa, đi lính không nguy hiểm như thế đâu.”
Thực ra mãi đến hiện tại, đi lính vẫn còn phải đi chiến tranh, Tây Bắc, phía tây đều không ổn định, vậy nên các địa phương phải động viên đi lính, bởi vì đi lính sẽ chết người, nên rất nhiều người đều không muốn đi, số lượng lính kêu được không đủ, đây cũng là lý do tại sao Mạc Ứng Đường không đủ tuổi nhưng lại cũng bị chọn được.”
Thậm Thục Quân: “Nhà nước cần thì chúng ta ủng hộ, em trai cả của con không ngốc nghếch như em trai hai, sẽ chăm sóc tốt bản thân mình thôi.”
Chu Thất Thất ngồi ở bên cạnh cầm lấy giấy báo nhập ngũ của Mạc Ứng Đường ra vẻ đọc: “Đường Đường~~ lính lính~~ bao bao~~ thịt thịt~~”
Bị nó làm như vậy một cái, Thẩm Thục Quân cười lên, bầu không khí áp bức cũng không còn nữa.
Chờ buổi tối Mạc Thụ Kiệt quay về, không tránh được náo nhiệt thêm một chút.
Mạc Thụ Kiệt mang về một rỗ đầy hoa hương bồ phơi khô, đập vụn là có thể xé được sợi to bên trong ra dùng để làm chăn bông.