Chương 873: Mượn gió bẻ măng (4)
Thấy cả nhà con gái qua, Mạc Thụ Kiệt rất vui mừng, nói với Thẩm Thục Quân: “Mẹ nó à, đến đại đội lấy hai lượng rượu giải sầu cho con rể, các con đến rồi thì làm việc, thật thà quá.”
Thẩm Thục Quân cười nói: “Nếu không sao người ta nói con rể bằng nửa thằng con trai, Tiểu Tập à, lấy một hào đi lấy rượu cho anh để con uống.”
Đại đội kênh nhà họ Mạc có rượu cao lương để bán, đều được lấy từ trong thành phố, đáng lẽ là năm xu được một lượng, bọn họ pha thêm nước, một hào là có thể lấy được bốn lượng đến nửa cân.”
Mạc Như làm một nồi canh trứng gà nấm rơm cho bọn họ, cộng thêm cải mặn, mọi người đều ăn no nê.
Mạc Ứng Đường tuy phải đi lính, rất không nỡ xa người nhà, nhưng cũng không nói được những lời lãng mạn gì, người lại càng im lặng hơn ngày trước.
Mạc Thụ Kiệt thì cứ khuyên Chu Minh Dũ uống nhiều chút, “Không mua được rượu tốt, những cái rượu pha nước này thì dùng tạm một chút.
Chu Minh Dũ còn đổ một chén cho Mạc Ứng Đường, cho Mạc Ứng Phỉ một chút, “Ứng Đường phải đi lính, uống miếng nếm thử đi.”
Mạc Như cũng nói: “Em cả uống ít đi, đến doanh trại mà không biết uống rượu, những ông lính già sẽ ăn hiếp em đó.”
Nói như vậy, cô lại sợ em trai mình nhỏ tuổi đến doanh trại bị ức hiếp, nhưng mà cô và Chu Minh Dũ đều không quen biết người trong bộ đội, muốn đi cửa sau chào hỏi trước cũng không thể, mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân em cả thôi.
Mạc Ứng Đường bưng chén đứng lên, “Chị à, anh rể, em đi lính, ở nhà và ba mẹ thì nhờ mọi người chiếu cố thêm, em uống trước.”
Câu ta ngước mặt lên một cái, rồi uống hết cả chén rượu.
Chu Minh Dũ: Tổng cộng chỉ có nhiêu đó thôi, em uống ít một chút.
Mạc Ưng Đường không hề biết uống rượu, đây là lần đầu tiên trong đời uống rượu, tuy là rượu cao lương đã pha nước, nhưng mà độ cồn vẫn rất cao, uống một chén vào thì mặt liền từ từ đỏ lên, rượu dường như muốn chảy ra từ trong mắt vậy, làm mắt trở nên sáng sủa trong veo.
Mạc Như vội múc cho cậu ta một chén canh nấm rơm, “Nào, em cả, ăn miếng đồ ăn đi, chị nói với em sau này uống rượu đừng thật thà như vậy, lên bàn rượu thì phải ăn nhiều đồ ăn ít uống rượu.”
Mạc Ứng Đường gật gật đầu, cảm giác đầu lưỡi không theo sự điều khiển của mình nữa, đầu cũng hơi nặng nặng, tiếp theo đó là lồng ngực cũng hơi căng lên, mũihơi nhạy, cậu ta cố mà nhịn lấy.
Chu Thất Thất ngồi ở trong lòng Thẩm Thục Quân, nhân lúc mọi người không chú ý bèn bưng chén rượu của Mạc Ứng Đường ở trên bàn đưa vào miệng, còn vài giọt rượu cũng bị nó uống vào,
“Oa~~” Nó chép chép môi, “Xùy xùy xùy!”
Cay quá!
Mọi người đều cười phá lên.
Mặc như qua đó ôm nó lên phảng, “Ăn no rồi đi ngủ đi.”
Chu Thất Thất mở đôi mắt to tròn lên, “Cẩu cẩu, cẩu cẩu~~”
Mạc Ứng Đường uống canh nấm xong. ăn no uống đủ không có nhiều lời bèn lên phảng dỗ con nít, kết quả là nghe Chu Thất Thất ư a giống như là hát ru vậy, chưa được chút nào thì đã ngủ rồi.
Chu Thất Thất còn cực kỳ chu đáo lấy chiếc chăn nhỏ của mình kéo qua đắp cho cậu ta, giống như Mạc Như vậy vỗ nhẹ Mạc Ứng Đường, vừa vỗ vừa ngân nga những bài ru ngủ mà Mạc Như thường hay hát cho nó nghe.
Chu Minh Dũ: May mà là em vợ, nếu như là người khác thì anh sẽ ghen chết mất!
Bọn họ nói một chút về thu hoạch mùa thu, nộp lương thực công cùng với vấn đề khô hạn, Chu Minh Dũ bèn nói đến lần trước các cán bộ đội bị giữ lại, nhìn thấy mấy người Thôi Phát Chung.
Mạc Thụ Kiệt nhìn nhìn cửa sổ phía sau.
Mạc ứng Tập hiểu ý, ngay lập tức về nhà mở cửa sổ ra, la lên: “Mùa thu rồi mà còn nóng như vậy, mở cửa sổ mát mẻ một chút.”
Quả nhiên nhìn thấy có bóng người nhanh chóng chạy về phía tây.
Cậu bé cười hề hề quay về, “Không sao, đi rồi.”
Phía sau nhà bọn họ cứ có người nghe lén. bây giờ Mạc Như quay về, lại càng không thể tránh khỏi.
Mạc Thụ Kiệt nhỏ tiếng nói: “Lương thực công của kênh nhà họ Mạc nộp ít nhất trong cả huyện, lương thực mua đó giờ không mua, lương thực dư lại càng không có, năm nào cũng nói là thu hoạch thiếu, những thứ cho thành viên ăn đều là lương thực tệ nhất, thực ra lương thực đều bị bọn họ trữ lấy.”
Chu Minh Dũ gật gật đầu, Thôi Phát Trung này tự mình giấu lương thực lại còn châm dầu vào lửa chơi xấu đại đội Tiên Phong, đúng là xấu xa.
Thẩm Thục Quân cũng nói: “Thôn chúng ta ngoại trừ những nhà kho của đại đội, thực ra còn những kho khác, người ta không biết, nhưng nhà mình thì lại biết.”
Bởi vì đó chính là hầm bí mật ngày trước của nhà họ Mạc, người ta không biết nhưng Mạc Thụ Kiệt thì biết.
Bởi vì mỗi năm nhà họ Mạc đều phải trữ lương thực, lương thực mới xuống thì phải trữ lại, lương thực cũ thì mang đi bán, nhờ vào những cái này trải qua được rất nhiều năm đói nghèo.