Chương 891: Xe đạp (5)
Chu Thất Thất còn vui mừng hơn cô, mỗi ngày đều được ngồi một lúc. Ban đầu còn ngoan ngoãn ngồi phía sau, sau này thì không chịu nữa, nhất định đòi ngồi phía trước để chiếm tầm nhìn rộng nhất.
Mạc Như chỉ còn cách lại làm phiền Liễu Tú Nga cho cô một chiếc ghế đẩu nhỏ, có thể trực tiếp mắc vào thanh xà, sau đó buộc bằng dây thật chặt, không bị rơi xuống để đặt Chu Thất Thất vào trong. Cô có thể cầm chắc tay lái bằng hai tay và tận hưởng cảm giác thích thú khi lái xe. Cô chở con gái ở phía trước, phía sau chở Mạc Ứng Sáng việc về nhà cha mẹ cô nhanh hơn rất nhiều, trước đây đi bộ mất hơn một giờ nhưng bây giờ chỉ mất chưa đầy hai mươi phút. Vậy nên cô về nhà thường xuyên hơn.
Có xe đạp, bọn họ đi lên huyện thành cũng tiện hơn nhiều. Vốn là quãng đường đi bộ phải đi mất nửa đêm, nhưng bây giờ chỉ cần hai tiếng đồng hồ. Bằng cách này, họ sẽ thuận tiện hơn khi trao đổi mọi thứ với Khâu Lỗi. Còn có thể ghé thăm hỏi Phó Trân và Khâu Vân nữa, mang cho họ ít rau và thức ăn. Sau này Phó Trân đến tỉnh thành để học tập, việc dưới quê lên phố kiểm tra cũng chặt chẽ, nghiêm ngặt hơn nên Mạc Như ít đi hẳn.
Mặc dù cô không sợ tra xét, nhưng dù sao cũng là chiến sĩ thi đua phải chú ý hình ảnh, không để bị ảnh hưởng, tránh người khác lợi dụng nắm đằng chuôi để lừa thư ký Cao tạo drama.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản được việc mua bán của cô. Dù sao cô định làm gì, có Khưu Lỗi thật sự không cần cô phải lo lắng, nghĩ ngợi, chỉ cần đợi phát hàng, chút tiền, nhận hàng là được.
Cô đổi phiếu vải mua được bao nhiêu vải các loại, vải mới cứng cáp, kinh điển, thời trang, khi mua về cô dùng máy may làm quần áo, soạn sửa cho con gái xinh như công chúa nhỏ vậy.
Mà đồ ăn cũng không thiếu, có trứng gà và nấm còn có các loại rau và khoai tây mà cô tự trồng nữa, thỉnh thoảng có thể thêm thức ăn cho gia đình.
Cuộc sống gia đình rất thoải mái, dễ chịu.
Tối đó, bọn họ đạp xe đi giao hàng cho Khâu Lỗi, trăng sáng như thủy ngân đổ xuống mặt đất, chiếu rọi sáng khắp nơi.
Bát Bát lon ton chạy theo sau chiếc xe đạp của họ, thỉnh thoảng lao xuống bãi cỏ ven đường để tìm kiếm thứ gì đó.
Chu Thất Thất thì thà thì thầm nói rằng mình mệt rồi, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Mạc Như đặt cô lên chiếc giường gỗ nhỏ trong không gian, sau đó mở tay ôm eo Chu Minh Dũ, hai má áp vào eo lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Chu Dũ, chúng ta sẽ hạnh phúc mãi như thế này nhé.”
Cuộc sống qua ngày quá dễ chịu khiến cô có chút không cảm thấy đây là khởi đầu của ba năm đói kém.
Nghe cái tên lâu lắm đã không nghe thấy, Chu Minh Dũ không khỏi giảm tốc độ mà đi chậm lại, ôn nhu đáp: “Đương nhiên, chúng ta sẽ luôn... luôn hạnh phúc như thế này...”
Mạc Như yên tâm nhắm mắt, thật tốt.
Đột nhiên, “wang” lên một tiếng, phá tan bầu không khí hữu tình , dọa Mạc Như hoảng sợ vội mở mắt ra, thấy Bát Bát lao vào bụi cỏ như mũi tên.
Chu Minh Dũ cũng một chân làm xe dừng lại, “Bát Bát làm sao thế?”
Mạc Như lấy đèn ra thắp sáng, ánh sáng vàng ấm áp gợn sóng như những con sóng dưới ánh trăng soi sáng cảnh vật xung quanh.
Họ nhìn đám cỏ đung đưa dữ dội một lúc, có vài tiếng kêu của động vật nhỏ, rồi Bát Bát lao ra với thứ gì đó trong miệng.
Khi đứng trước mặt, Mạc Như mới thấy rõ, thật cừ, một con thỏ hoang mập mạp.
Mặc dù Mạc Như rất muốn giữ lại con thỏ để nuôi, nhưng nếu con thỏ rừng không được thuần hóa và nhốt lại, nó sẽ dễ chết vì tức giận, cơ bản là không có cách nào nuôi nó được. Nếu thả rông rất dễ chạy đi mất, không có cách nào, đành ăn thịt vậy.
Buổi tối, Chu Minh Dũ xử lý con thỏ rừng, da cũng xử lý sạch sẽ và treo nó cho khô. Khi đó Mạc Như sẽ lấy da từ năm ngoái cùng dùng để làm giày bông nhỏ và một chiếc mũ cho Chu Thất Thất, thịt thì để trong không gian đợi có dịp liên hoan thì sẽ lấy làm món thịt thỏ hầm khoai tây, thêm món cho gia đình.
Chu Thất Thất lại có thêm một sở thích, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc dẫn Bát Bát, Cửu Cửu ra ngoài đi dạo, bắt thỏ rừng về, người lớn thì xuống đất phơi khoai lang khô, cô bé lại gọi huyên náo tìm đông tìm tây, quấy rối nam bắc… thỏ rừng không bắt được, ngược lại bắt được mấy con chuột đồng…
Chớp mắt thì phơi xong chỗ khoai lang khô.
Cuối cùng hai trận mưa mùa thu rơi xuống, lượng mưa cũng không nhỏ, rất nhiều xã viên trong đại đội đánh chiêng gõ trống, còn có người lớn tuổi trực tiếp quỳ xuống bùn đất quỳ lạy bịch chịch.
Nếu trời tiếp tục không mưa, lúa mì sẽ không phát triển được nữa và năm tới có thể sẽ chết toi luôn.
Đại đội tiên phong không có người đập chậu gõ bát gì cả bởi vì lần trước mưa xuống chỉ có vài hạt thì ngừng, Chuyện đó làm Chu Thành Chí ghi nhớ cả đời, mưa thì mưa. Chim lặng lẽ, đừng kinh động đến Long Vương