Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 895 - Chương 895: Đội Tìm Kiếm Lương Thực (4)

Chương 895: Đội tìm kiếm lương thực (4) Chương 895: Đội tìm kiếm lương thực (4)

Chương 895: Đội tìm kiếm lương thực (4)

Nếu không phải loại người khốn nạn như ngươi thừa nước đục thả câu, phá hoại sản xuất nông nghiệp cũng đâu đến nỗi thế này.

Giả Tồn Phóng không ngờ Chu Minh Dũ không khách khí như vậy, còn trực tiếp mắng hắn ta, sắc mặt lập tức tím tái, muốn phát cáu.

Trương Kim Hoán trầm giọng nói: “Thư ký Giả, anh đừng so đo với người có nhận thức hiểu biết tầm thường như vậy. Hắn là Nhị Lăng Tử nổi tiếng nhất thôn chúng tôi, đừng nhìn hắn bây giờ là chiến sĩ thi đua, trước đây trong các trận đánh lộn không thiếu hắn đâu.”

Giả Tồn Phóng lập tức được nước làm tới, hừm một tiếng, làm ra điệu bộ không tính toán với Nhị Lăng Tử.

Vẫn theo cách làm thường lệ của họ, đầu tiên là đi xem kho thóc trước để xem lương thực, sau đó lại đối chiếu sổ sách, kiểm toán xem sau khi trừ đi khẩu phần lương thực thì còn lương thực dư thừa chưa bán cho phòng quản lý lương thực không.

Lúa mạch mùa hè, ngoại trừ hạt lúa mì giữ lại, cất vào một cái chum để dành cho Tết, còn lại tất cả các loại ngũ cốc khác đều được giao nộp lên, ngay cả lương thực khẩn cấp cũng không giữ.

Cao lương và ngọc mễ được thu hoạch vào mùa thu, nhiệm vụ cao lương ít, ngọc mễ thì nhiều, tám mươi phần trăm ngô đã được giao nộp lên rồi, cao lương đã nộp sáu mươi phần trăm.

Cứ như thế, Thôi Phát Trung dẫn đến mấy kế toán chia, tách ra tính bàn tính cạch cạch, cũng không biết là cố ý hay là xuất hiện sai sót nhầm lẫn, thế mà có khoảng một vạn cân lương thực giao nộp cho phòng quản lý lương thực lại bị đội sản xuất đang tạm giữ.

Chu Minh Dũ nhìn một chút phương pháp cộng trừ của bọn họ mà không khách khí mỉa mai nói: “Tôi nói các vị đây là đã tốt nghiệp cấp đầu tiểu học chưa? Tôi học qua một năm lớp học mù chữ, cùng học với công nhân kỹ thuật cao của xã, chi bằng để tôi tính cho mọi người xem nhé.”

Hắn giật chiếc bàn tính từ tay một ông già và ông ta run lên vì tức giận.

Chu Minh Dũ nói: “Chúng ta nhìn vào sổ này, chúng tôi trồng bao nhiêu đất, mỗi mẫu sản xuất được bao nhiêu, có bao nhiêu loại cây trồng, ở đây đều có hết.” Hắn lại lấy sổ công lương trải ra, “Đây là nộp lên, chúng ta loại trừ loại trừ.”

Đợi hắn lạch tạch một hồi chưa dứt, mấy kế toán viên đều hoa mắt hết cả lên.

Giả Tồn Phóng lại không muốn cho qua chuyện này, “Các anh nói năng suất mỗi mẫu sản xuất được là tự mình nói, ai biết được có phải là giấu diếm không báo hay không? Tôi sao lại nghe thấy mỗi mẫu lúa mì của các anh được hơn một nghìn hai trăm cân chứ?”

Chu Minh Dũ chế nhạo đáp: “Giả thư ký, các anh nếu như mỗi mẫu sản lượng thực tế có hai trăm cân thôi, tôi không ngại mà nói rằng chúng tôi có năm nghìn cân cơ.”

Năm nay lúa mì của Cổ gia câu sản lượng một mẫu một trăm cân còn không có!

Tám mươi cân đều là nói nhiều thêm ấy.

Đừng làm xấu hổ mặt mũi !

Giả Tồn Phóng bị hắn mắng cho tái mét mặt lại, “Ngươi, ngươi một người trẻ tuổi sao lại ăn nói hung hăng như vậy, chúng ta có thể giống nhau không? Các ngươi là đội sản xuất đứng đầu toàn huyện, có thể giống với chúng tôi không?”

“Chúng tôi là đội sản xuất đứng nhất toàn huyện, sao lại khiến các anh đến tìm kiếm lương thực chứ, thật là nực cười.” Trong đám người, Chu Bồi Cơ không nhịn được mà nói.

Chu Thành Liêm lập tức nối theo, “Cậu đây là không biết rồi, đội chúng ta là nông dân tốt, cũng không phải là kẻ xu nịnh giỏi đâu a.”

“Ai, ngươi đang nói bậy bạ gì đó!” Giả Tồn Phóng tức giận suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Chu Minh Dũ lãnh đạm nói: “Giả thư ký, anh đừng phát hoả làm gì, bản thân anh ắt có tính toán là được, chúng ta có cần tiếp tục nữa không?”

Thôi Phát Trung lập tức làm bộ hòa giải, “Đừng cãi nhau, tất cả đều là chuyện công, cũng không có ai ở đây vì ân oán cá nhân mà đến cả.”

Ông ta chỉ vào đống cỏ khô lớn trên sàn muốn đập rơm rạ, “Chi bằng xem ở chỗ này đi.”

Đúng lúc này, Vương Ngọc Cần cùng mấy người phụ nữ đến, họ đều đẩy xe cút cít một bánh bằng gỗ đến chỗ đống rơm rạ kia.

Cỏ lúa mì không có năng lượng để đốt cháy và về cơ bản nó được để làm giấy và lót ổ gà.

Nhìn thấy một nhóm người đang chặn đống cỏ khô, Ngô Mỹ Anh hét lớn: “Nhường đường chút nào, đừng làm lỡ chúng tôi làm việc.”

Một người dân quân ngăn họ lại, “Bây giờ không thể lấy cỏ đi, chúng tôi cần kiểm tra.”

Tống Thục Anh tức giận nói: “Các người kiểm tra cái gì? Chỗ cỏ chúng tôi còn có bảo vật nữa chăng? Chúng tôi nuôi hơn năm trăm con gà, chỗ cỏ này có sâu bọ, côn trùng và hạt vụn vừa hay có thể cho gà mổ, nhanh tránh ra, đừng lộng quyền, đói chết gà của chúng tôi, các người đền nhé!”

Một vài người phụ nữ phớt lờ bọn họ, đi lên và bứt đầu nhặt đống cỏ khô, chất rơm rạ lúa mì và kéo chúng đi.

Bình Luận (0)
Comment