Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 896 - Chương 896: Đội Tìm Kiếm Lương Thực (5)

Chương 896: Đội tìm kiếm lương thực (5) Chương 896: Đội tìm kiếm lương thực (5)

Chương 896: Đội tìm kiếm lương thực (5)

Giả Tồn Phóng không ngờ rằng mấy người phụ nữ cũng đều không nể mặt mũi hắn ta. Không sợ bọn họ, nếu đi những thôn khác, đừng nói đến phụ nữ, đàn ông đều sợ sệt mà run cầm cập.”

Hắn ta lập tức nhìn Thôi Phát Trung, hy vọng Thôi Phát Trung có chủ ý hay.

Thôi Phát Trung cười và nói: “Vậy chúng ta hãy đến nhà của các xã viên, tôi nghe nói trong nhà các hộ vẫn có khói, không biết là có nấu chút gì đó ăn hay không.”

Điều này có nghĩa là bọn họ phân phát riêng cho các xã viên để họ tự mình nấu cơm đây.

Chu Minh Dũ chế nhạo, bây giờ ngoài gia đình của mình ra vẫn thật không có ai tự mình làm chút gì đó để ăn, bởi vì nhà ăn đều có thể ăn no, tự gia đình sẽ không nhóm bếp, tiếp kiệm công việc, các xã viên cơ bản không thích làm.

Chỉ cần được ăn no, ăn ngon, những người ham ăn biếng làm thực sự là không yêu thích tự mình sắp đặt, làm gì.

Đương nhiên Thôi Phát Trung muốn đến nhà của Chu Minh Dũ xem, nhà phía nam phía bắc đều muốn đi.

Ông ta trực tiếp dẫn người đi nhà phía bắc, vừa đúng lúc Mạc Như đang ở nhà nhóm lửa.

Những người này ngay lập tức cao trào: “ây yo, chiến sĩ thi đua ở nhà còn phun khói à.”

Giả Tồn Phóng kích động muốn xông vào nhà,Trương Kim Hóan ở phía sau không kịp giữ hắn ta lại. Kết quả là nhìn thấy Chu Minh Dũ sải chân, trực tiếp ngáng chân Giả Tồn Phóng ngã như một con chó.

“Ùm”

Giả Tồn Phóng trực tiếp vấp phải ngưỡng cửa lớn và suýt nữa thì gãy răng.

Trương Căn Phát nhìn còn cảm thấy như mình đau răng, Nhị Lăng Tử không ở nhà, ai dám tự tiện đến nhà hắn?

Giả Tồn Phóng tức giận đứng dậy, chỉ thị cho những người dân quân mà anh ta dẫn theo để bắt Chu Minh Dũ lại.

Những người đó không nghe lời anh ta mà lại nhìn ánh mắt của Thôi Phát Trung.

Cái gì cũng không lục soát được mà đánh nhau trước rồi, đến lúc đó Nhị Lăng Tử lên công xã cáo trạng thì sao?

Thôi Phát Trung không hài lòng nói: “Đừng gây rối nữa, làm việc chính cho tốt đi.” Ông ta nhìn Chu Minh Dũ: “Chiến sĩ thi đua, dẫn đường đi.”

Chu Minh Dũ nhướn mày, “Đều mở mắt to ra cho lão tử, đừng giẫm lên rau trong sân đấy.”

Thôi Phát Trung lập tức nói: “Làm sao, nhà chiến sĩ thi đua lại có mảnh đất riêng? Còn có thể trồng rau sao?”

Chu Thành Liêm lại ở trong đám người hét lên: “Người ta trồng rau ở ngoài hiên của họ thì bị làm sao vậy, ông thích thì ông có thể trồng rau trên đầu giường nhà ông, không ai quản.”

Thôi Phát Trung cau hàng lông mày.

Đợi khi họ bước vào sân, nhà tốt thật, một vườn cây cải và củ cải, và có một con đường hẹp ở giữa.

Bọn họ vào nhà thấy Mạc Như đang nấu món gì, nhưng vừa nhấc nồi ra đã bốc lên mùi hăng lạ, sương trắng tan, bên trong có một nồi gì đó đen ngòm.

Mạc Như cười nhìn bọn họ, “Tôi nói, mọi người đều hiếm thấy, tôi lấy cho mọi người một bát nếm thử? Rất là ngon.”

Chu Thất Thất bưng ra một cái bát lớn, “Ăn, ăn, ăn!”

Giả Tồn Phóng: “Đây là cái gì?”

Mạc Như: “canh rau dại a, ngon lắm đấy.”

Có người ngạc nhiên hỏi: “Chiến sĩ thi đua còn ăn thứ này sao?” Họ cho rằng chỉ có những đội sản xuất không đủ ăn thì mới ăn loại đồ ăn này, đen sì sì, nhìn thấy thì kinh tởm.

Mạc Như vẫn quảng cáo chân thành cho bọn họ, “Ngon lắm, mọi người thử đi.”

Trương Căn Phát và Trương Kim Hoán thậm chí còn không vào nhà, vào sân cũng không vào, mà đứng trốn ở cửa sân và ló đầu ra nhìn.

Trương Căn Phát: “Đó là cái gì?”

Trương Kim Hoán: “Con nghe Kim Chi Nhi nói Sỏa Ni thường ở nhà nấu côn trùng sâu bọ và rau dại, nói là gà ăn sẽ thích đẻ trứng.”

Trương Căn Phát: ...Ồ...

Cũng có kẻ gan to không sợ chết nên đã ăn thử, dù sao thì chiến sĩ thi đua nói là cô ăn rồi.

Giả Tồn Phóng dựa vào thôn của mình ăn vỏ đậu, vỏ ngô cùng những thứ hỗn tạp, loại canh rau dại này nhất định sẽ không tệ hơn cho nên hắn ta hỏi thử, nếm thử một chút.

Nhìn thứ nước màu xanh đậm, cuối cùng hắn ta cũng không dám ăn nữa, chỉ dùng đầu lưỡi liếm một chút để nếm thử, kết quả là đắng, cay, tê, chua, chát... Đúng là không thể mô tả nó có mùi vị như thế nào.

“Phì phì phì!”

Hắn ta vừa định nhổ ra thì bị ai đó dùng cùi chỏ đẩy vào, hớp “ừng ực” một ngụm lớn.

“Khụ khụ…khụ khụ khụ…ọe…ọe!”

Giả Tồn Phong không nói được gì, vừa ném bát xong thi liền lao ra ngoài đi tìm nước súc miệng.

Chu Thất Thất cười lớn, “Ọe…ọe…”

Chu Bồi Cơ đang ở một bên quạt lửa, “Giả thư ký, anh nên uống nhiều hơn, rất bổ dưỡng, có đủ loại sâu bọ và rau rừng…”

Giả Tồn Phóng cảm thấy tim mình đập nhanh, dồn dập như sắp lên cơn đau tim, vội vàng nhanh chóng xông ra ngoài mép bể nước nhưng không tìm thấy nước, bể nước đã cạn đáy và không còn một giọt nước.

Chu Thành Liêm: “Giả thư ký, sông phía tây có nước.”

Bình Luận (0)
Comment