Chương 901: Tự làm tự chịu (5)
Thôi Phát Trung và những người khác không gây rắc rối, sóng gió gì trong đại đội tiên phong, cuối cùng cũng rời đi sang nơi khác.
Mà sau khi họ đi hôm đó, Mạc Như cũng lười không chùi cái nồi đó, trực tiếp đợi trời tối đem ra trang trại gà đổ vào máng thức ăn gà cho gà ăn. Sau đó để cái nồi ở bên cạnh trại lợn, nấu thức ăn cho lợn khi trời lạnh.
Hiện nay đội hai đã nuôi được tổng cộng hơn chục con lợn, đợi sau khi giao nhiệm vụ lợn vào cuối năm, đội còn có thể giết lợn và hầm thịt ăn.
Buổi tối, Mạc Như dỗ Chu Thất Thất ngủ sau đó đặt vào không gian, nói chuyện với Chu Minh Dũ.
“Anh tiểu Ngũ, nghe nói Giả Tồn Phóng phát bệnh đau tim?”
“Dì Hà nói là chuẩn đấy.”
Mạc Như: “Em cũng không bỏ độc của cây trúc đào vào cho hắn ta.”
Dù cô biết cây trúc đào có độc nhưng nếu thực sự cô muốn giết ai đó bằng cách đun nồi canh này thì có thể làm cho bị ngộ độc mà chết. Và các triệu chứng bị ngộ độc tương tự như bệnh tim. Với y thuật hiện nay thì thật sự không tài nào mà điều tra ra được.
Nhưng quả thực là cô chưa bỏ vào.
Cô biết, không có nghĩa là cô có ý định làm hại người khác.
Không ngờ Giả Tồn Phóng bất ngờ lại lên cơn đau tim, ngược lại cô lại nghi ngờ, tự hỏi có phải mình vô tình, không cẩn thận mà thêm cành và lá trúc đào vào đám rau dại với đôi tay run rẩy không.
Mấy ngày sau, Thôi Phát Trung và những người khác di chuyển đến các đại đội gần đó, kiểm tra qua miếu Tướng quân và Thảo Bạc Nhi, rồi chuyển đến thôn Đinh Gia. Bọn họ vẫn thực hiện phương pháp thủ đoạn ngừng việc nấu ăn ở thôn Đinh gia để xem liệu bọn họ có thể chịu đựng được việc không ăn hay không. Nếu là kháng cự không nổi thì bản thân sẽ ở nhà tự nấu nướng, vậy sẽ bắt mới chuẩn.
Kết quả là một hộ gia đình của xã viên đang nấu một quả bầu trồng trước cửa nhà mình, nhưng Giả Tồn Phóng và những người khác đã túm lấy anh ta bắt giữ lại không thả, khăng khăng rằng anh ta đang nấu cháo nếp để ăn. Gây sức ép, yêu cầu bọn họ giao ra số lương thực đã giấu.
Đang giằng co thì có một thanh niên chạy như bay tới hét lớn: “Thư ký, thư ký...không hay rồi, không hay rồi!”
Giả Tồn Phóng nghĩ là đang gọi hắn ta, kết quả là vừa nhìn bản thân không quen biết. Thôi Phát Trung bên cạnh hắn ta đã mặt mày tái mét.
“Có chuyện gì? Chuyện bé xé ra to thế.”
Người thanh niên trẻ đó là con trai thứ hai của Thôi Công Phấn, ở những nơi công cộng bên ngoài đều phải gọi ông ấy là thư ký không được gọi cha.
Thôi Công Phấn chạy đến chỗ cậu ấy, mồ hôi nhễ nhại trong thời tiết giá lạnh, cậu ấy hổn hển thở không ra hơi, “Không, không hay rồi, tiểu đội huyện ủy đột kích vào căn hầm nhà ăn của chúng ta!”
“Gì cơ?” Sắc mặt của Thôi Phát Trung trở nên tức giận: “Đi thôi!”
Ông ta dẫn người của mình vội vàng rời đi mà không nói gì với Giả Tồn Phóng, để lại Giả Tồn Phóng bối rối không biết làm gì.
Thôi Phát Trung vừa rời đi, hơn một nửa đội viên đã đi hết, Giả Tồn Phóng chống đỡ không nổi, các xã viên của đại đội Hướng Dương ở Định Gia thôn lập tức mạnh mẽ hẳn, thấy vậy, Giả Tồn Phóng chỉ đành chán nản rời đi.
Đêm đó, có tin huyện ủy và công xã tổ chức một tiểu phân đội bí mật đột kích vào một số đại đội đặc công trong huyện để tìm kiếm lương thực được cất giấu.
Tổng cộng có tám đại đội đã bị đột kích, có năm đội trong số đó bị phát hiện đang cất giấu lương thực.
Trong số đó, đội giấu lương thực nhiều nhất chính là đại đội Mạc Gia Câu.
...
Căn hầm dưới nhà ăn của đại đội Mạc Gia Câu bị một tiểu phân đội bí mật khám xét, sau khi xác minh, số lương thực cất giấu trong đó vượt xa khẩu phần lương thực của các xã viên đại đội Mạc Gia Câu.
Hơn nữa, tiểu phân đội còn phát hiện nhà ăn của Mạc Gia Câu có phân cấp bậc, cán bộ đại đội và cán bộ đội ăn cơm nồi nhỏ, các xã viên bình thường ăn cơm nồi lớn.
Khẩu phần lương thực bình quân đầu người của nồi cơm lớn là tỷ lệ của năm đói kém, canh loãng ít nước hoàn toàn ăn không no, có thể thấy họ đã giấu lương thực không chia cho xã viên, hơn nữa còn tự mình cất giấu đi.
Điều này còn đáng ghét hơn là tự chia riêng với nhau.
Cao bí thư huyện ủy tự mình ra phê duyệt đình chỉ chức vụ bí thư đại đội của Thôi Phát Trung, điều tra kỹ lưỡng đại đội Mạc Gia Câu và các cán bộ trong và ngoài, đồng thời yêu cầu loại bỏ những tổ trưởng sản xuất không đủ tư cách và những cán bộ không có năng lực, trực tiếp để xã viên bầu chọn lại.
Mặc dù hầu hết các xã viên ở Mạc Gia Câu không dám trực tiếp xuống đường ăn mừng nhưng trong lòng còn vui hơn cả Tết.
Nếu khối u độc của Thôi Phát Trung có thể bị tiêu diệt thì cuộc sống của những người dân sẽ dễ dàng hơn.