Chương 902: Khiêm tốn phát tài
Về sự thay đổi của Mạc Gia Câu, Chu Minh Dũ sau khi biết tin đã đặc biệt đạp xe đưa Mạc Như về nhà mẹ đẻ.
Khi gặp các dân binh tuần tra ở ngã tư thì cũng chỉ nhìn chứ không bị chặn lại và khám xét.
Lúc đi vào thôn thì chạm mặt Mạc Ưng Long, Thôi Công Bình đi cùng Mạc Ưng Long.
Chu Minh Dũ vốn không muốn nói chuyện với bọn họ, nhưng đường vào thôn không rộng lắm, bên đường vừa mới thu hoạch xong đã chất đầy củi khô rơm rạ, hai người đi song song với nhau ra khỏi thôn và chiếm gần hết con đường.
Thấy hai người không nhường đường, Chu Minh Dũ lập tức phanh gấp, đặt chân xuống đất: “Hai người có chuyện muốn nói sao?”
Mạc Như cũng nhảy xuống đất, nhìn Mạc Ưng Long: “Con gái không thể về nhà mẹ đẻ rồi sao?”
Mạc Ưng Long lập tức nói: “Đương nhiên không phải.” Anh ta lùi lại nói: “Chúc mừng cô được đánh giá là chiến sĩ thi đua toàn huyện.”
Mạc Như cười: “Là các bí thư đã giữ thể diện, đây chẳng phải...” Cô vỗ yên xe đạp: “Còn thưởng một chiếc xe đạp, cũng không cần trả tiền.”
Vẻ mặt Thôi Công Bình ở bên cạnh viết lên chữ ghen tị và đau lòng, lúc này nghe thấy không cần trả tiền, vẻ mặt càng thêm phức tạp, hơi thở dường như cũng có vị đắng.
“Sỏa Ni!” Anh ta cố cười: “Dạo này có tốt không?”
Mạc Như lạnh lùng nói: “Tốt lắm, nếu không có chuyện gì thì tôi về nhà trước đây.”
Mạc Ưng Long nói: “Bố mẹ cô rất khỏe, nếu không có chuyện gì thì đừng có về hoài.”
“Vậy thì không được.” Mạc Như ngồi lên yên sau: “Hiện tại nông nhàn rồi, tôi phải về thăm nhà.” Cô lại vỗ eo của Chu Minh Dũ: “Anh Út Năm, đi thôi.”
Chu Minh Dũ quay đầu liếc nhìn Thôi Công Bình ở bên cạnh, anh lái xe chở Mạc Như về nhà họ Mạc.
Nhìn bóng dáng họ đi xa, vẻ mặt của Mạc Ưng Long rất bình thản, còn Thôi Công Bình lại tức giận bất bình: “Kẻ lỗ mãng này không biết đã dùng cách nào lừa Sỏa Ni hết lòng vì hắn, lại kiếm điểm công tác cho nhà bọ họ, còn kiếm được cái xe đạp, đại đội trưởng của chúng ta còn chưa có xe đạp.”
Ở Mạc Gia Câu cũng chỉ có gia đình Thôi Phát Trung là có xe đạp, Thôi Phát Hậu đã lợi dụng mối quan hệ của mình để lấy cho ông ta.
Mạc Ưng Long nghe ra được sự không cam lòng trong giọng nói của anh ta, lạnh lùng nói: “Bọn họ đối xử với cô ta rất tốt nên cô ta mới như vậy, anh đừng lo lắng nữa.”
Thôi Công Bình đương nhiên biết hiện tại mình chỉ nói vậy thôi, thực sự nếu có làm gì cũng không làm được, nếu Sỏa Ni vui vẻ tiếp xúc với anh ta còn được, rõ ràng cô đang muốn tránh né anh ta.
Nhưng nghĩ đến một chiến sĩ thi đua đứng nhất toàn huyện vừa có năng lực lại xinh đẹp như vậy, trong lòng anh có chút khó chịu, đau xót khó chịu đến mức như muốn ăn mòn một lỗ lớn trong lồng ngực.
Mạc Như và Chu Minh Dũ cùng nhau đi về nhà, Thẩm Thục Quân có nhà, bà ấy nhận công việc xe dây thừng trong đội về nhà làm, Mạc Ưng Phỉ và Mạc Thụ Kiệt đi đào khoai lang chưa tan làm.
Thấy họ đến, Thẩm Thục Quân rất vui mừng, vội vàng tiếp đón. Một lúc sau, bà ấy lấy nửa quả trứng và hai viên kẹo ra, nói với Tiểu Bần Nông và chị ba đang chơi bên ngoài: “Lại đây ăn trứng đi.”
Hai đứa trẻ mừng rỡ, lập tức chạy đến ăn trứng.
Thẩm Thục Quân cười nói: “Tam Man Nhi, cháu dẫn Tiểu Mần Nông ra sau nhà bác chơi, nếu có người ở sau nhà thì cháu hãy lớn tiếng chào hỏi nhé.”
Tam Man Nhi cho kẹo vào trong miệng: “Dạ bác, cháu biết rồi ạ.” Cô bé dẫn em trai ra phía sau nhặt đá chơi.
Mạc Như thấy vậy, cười nói: “Mẹ, chúng rất nghe lời.”
Thẩm Thục Quân nắm tay cô bé đi vào nhà: “Chỉ có hai đứa trẻ, mẹ còn không dỗ được sao?”
Sau khi vào nhà, bà ấy rót nước cho Chu Minh Dũ, nhìn ra cửa sổ phía sau, sau đó thì thầm một vài chuyện trong thôn cho hai người nghe.
Hôm đó, trong huyện dẫn người đi tìm kiếm lương thực, họ đi thẳng đến nhà ăn, mở hầm dưới nhà ăn, cho người chở hết lương thực ra ngoài, sau đó lấy sổ sách của đại đội ra, các nhà kho lớn bên ngoài đều mở cửa kiểm kê lương thực.
“Những người đó hành động nhanh lắm, như thể có chuẩn bị mà đến vậy.” Thẩm Thục Quân nói nhỏ.
Chu Minh Dũ và Mạc Như trao đổi ánh mắt với nhau, vẫn chưa nói cho Thẩm Thục Quân biết chuyện, bí mật sở dĩ là bí mật thì không thể nói với người khác được.
“Mẹ, giờ ông ta bị cách chức rồi.” Mạc Như rất là vui.
Thẩm Thục Quân nói: “Cách chức rồi cũng chỉ là ngoài mặt như thế thôi, lúc các con đến đều nhìn thấy rồi chứ, ông ta quyết định mọi chuyện ở Mạc Gia Câu.”
Chu Minh Dũ gật đầu: “Con nhìn thấy rồi, lúc đến đây dân binh đang tuần tra trên đường, những ai ra vào đều bị gặng hỏi, làm giống như trạm kiểm soát, vào thành phố cũng không có nghiêm ngặt như thế.”