Chương 906: Đói kém
“Đội của chúng tôi năm nay cũng gần giống như năm ngoái, đều là một tệ một hài.” Chu Minh Duyệt đề nghị làm tròn số để tiện tính toán, không nói mấy xu.
Sau khi Chu Thành Chí báo cáo xong, phát hiện thấy nhiều cán bộ bên dưới có biểu hiện khác lạ nên nghĩ rằng chẳng lẽ đã báo cao rồi ư?
Sớm biết thì đã nói tám hào rồi, không quá một tệ, thực sự quá gây chú ý rồi.
Dù sao thì năm nay côn trùng gây hại và hạn hán rất nghiêm trọng, có rất nhiều đại đội không đủ ăn, bọn họ có một hai hào có lẽ đã không tệ rồi.
Bản thân còn hơn một tệ, không tốt lắm.
Nhưng lời nói ra không thể thu lại được nữa.
Ông chỉ đành bất chấp hoàn thành bản báo cáo, sau đó quay trở lại chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.
Sau đó đến lượt đại đội Giả Gia Câu, Giả Tồn Phóng tự mình đi làm báo cáo.
Cũng là cảm ơn và bày tỏ quyết tâm, nhưng Chu Thành Chí chỉ nói hai mươi giây, Giả Tồn Phóng nói đến hai mươi ngày vẫn chưa xong.
Tương Ngọc Đình phải ra hiệu cho ông nói ngắn gọn lại.
Cuối cùng Giả Tồn Phóng đắc ý hét to: “Báo cáo đội trưởng, điểm công tác của đại đội Giả Gia Câu chúng ta như sau: Đội sản xuất thứ nhất ba tệ hai hào hai, đội sản xuất thứ hai… đội sản xuất thứ bảy đội hơi kém, một tệ lẻ chín xu…”
Bên dưới lập tức xôn xao bàn luận.
Liễu Hồng Kỳ và Tương Ngọc Đình nhìn nhau, trong mắt nhau đều nhìn thấy sự tức giận: Đồ chó má, đây là tiếp tục phóng vệ tinh rồi.
Sau Giả Tồn Phóng, làng tiếp theo là thôn Bắc Oa Tử, điểm công tác dao động từ một tệ năm đến hai tệ năm.
Sau đó…
Chu Thành Chí ngẩn người, mẹ nó, bản thân quá thành thật rồi, còn lo lắng báo cao rồi gây chú ý, người ta không sợ gây chú ý.
Nói tới nói lui, đại đội Tiên Phong của bọn họ ngược lại là ít nhất, nếu như thế này thì điểm công tác của bọn họ là tệ nhất toàn huyện rồi.
Từ vị trí đứng đầu toàn huyện trở thành tệ nhất toàn huyện, Chu Thành Chí cảm thấy không thể chịu nổi.
Điểm công tác của các người cao như vậy, các người năng lực như vậy, sao các người không được đánh giá tiên tiến trong cuộc họp đánh giá tiên tiến vào mùa thu?
Tại sao các người không thể nộp thuế lương thực, tại sao không bán lương thực dư thừa?
Các người thậm chí còn không đủ khả năng nộp thuế lương thực và bông, các người lấy tiền ở đâu để tăng điểm công tác?
Kết thúc báo cáo, quả nhiên đại đội Tiên Phong có điểm công tác thấp nhất.
Kết thúc bài phát biểu tổng kết, Tương Ngọc Đình phát biểu trước, sau đó Liễu Hồng Kỳ sẽ là người cuối cùng phát biểu, nói đôi lời động viên, sau đó là hướng tới một năm sắp tới và sắp xếp những kế hoạch lớn cho năm tới .
Nhưng hiện tại, cả hai người bọn họ khó chịu một hồi lâu không nói nên lời.
Tương Ngọc Đình suy nghĩ hồi lâu, nghĩ cách cư xử khéo léo hơn, Liễu Hồng Kỳ không kìm được đập bàn: “Ngoại trừ đại đội Tiên Phong, những điểm công tác khác đều có giá tám hào, phải giải thích rõ ràng, có phải lương thực nộp thuế và bông đều bán cho chợ đen rồi không?”
Nói xong dường như còn chưa hả giận, ông ta lại đập bàn một cái thật mạnh, đập đến mức đau cả tay của mình.
Cuối cùng phất tay bỏ đi, không muốn họp tiếp nữa.
Cán bộ đội trong nhà đều ngơ người hết, đúng rồi! Sao lại quên mất việc này chứ!
Vừa nói giá trị điểm công tác cao, nhưng mà không có thu nhập tương ứng, nếu như công xã kêu lấy phần thu nhập này ra, thì làm gì mà có?
Không nộp đủ lương thực công, giá trị điểm công tác còn cao như vậy, không phải là chờ người ta nói là mình lén lút bán lương thực công để lấy tiền sao?
Nhưng mà bọn họ không có!
Oan ức lắm!
Vừa nãy những cán bộ đội người nào người nấy vui mừng cảm thấy đàn áp được giá trị điểm công tác của đội sản xuất thứ nhất bây giờ lại trở nên hoảng loạn, đều lần lượt thỉnh tội với Tương Ngọc Đình.
“Bí thư Tương à, chúng tôi… chúng tôi thật sự không có không có bán lương thực!”
“Bí thư Tương à, nhất định phải điều tra rõ ràng!”
Tương Ngọc Đình nói: “Các người vẫn nên suy nghĩ đàng hoàng đi.”
Tương Ngọc Đình không phải là những cán bộ ngồi trên mây, không biết gì cả chỉ biết xem báo cáo và văn kiện, ông ta xuất thân từ trong đất, các đời tổ tiên đều là người trồng ruộng, hiểu rõ tình trạng của nông thôn nhất.
Năm ngoái thả vệ tinh lương thực dẫn đến năm nay phải nộp gấp đôi lương thực công, Bây giờ lại thả vệ tinh giá trị điểm công tác, vậy thì năm sau không biết trường phải thế nào nữa.
Những người này, đúng là nhớ ăn không nhớ đánh! Thiếu dạy dỗ!
Nhưng mà ông ta lại không thể nói thẳng ra, không thể để lại chứng cứ cho người khác, tránh lại có vận động này vận động kia rồi lại đả kích ông ta.
Dưới áp lực nặng nề của Tương Ngọc Đình và Liễu Hồng Kỳ, những cán bộ đại đội kia lại đều nói lại là đội mình tính sai rồi phải về tính toán kỹ lưỡng lại.
Lúc báo cáo lần nữa sau hai ngày, Chu Thành Chí không đi, nhưng mà nghe nói những đội sản xuất nói là giá trị điểm công tác của mình ba đồng bốn đồng trên thực tế thì chỉ có năm sáu xu mà thôi.
“Trời mẹ nó ơi! Những tên đáng chết này ở đâu ra gan hùm mà dám gấp nhiều lần như vậy!”
Phần tiếp của sự việc này thì Chu Thành Chí không biết rõ, nói chung ông ta cũng không quan tâm, Chu Minh Dũ và Mạc Như thì lại nghe được một ít phản hồi từ miệng Trần Cương đến lấy hàng giao hàng.
Công xã cũng không phê bình những đại đội làm giả này, mà là kêu bọn họ có lương thực thì đi nộp lương thực công trước, dùng lương thực công để nói chuyện, những đại đội không nộp được chỉ đành âm thầm lấy giá trị điểm công tác thực sự ra.
Sự thật đương nhiên là đáng sợ.
Một lao động trẻ khỏe làm việc là chỉ có năm sáu xu tiền!!!
Không đói chết thì mới lạ.
Nhưng mà cho dù là như vậy, Tương Ngọc Đình cũng không thể phê bình nghiêm khắc bọn họ, dù gì bây giờ là lúc người gan lớn đến mức nào thì đất sản lượng lớn đến mức nấy, nếu ông ta phê bình, thì tức là có nghi ngờ làm giả.
Cùng lắm là khích lệ bọn họ có sao nói vậy, năm sau cố gắng bội thu.
Chớp mắt đã vào mùa đông.
Năm nay là một mùa đông ấm, vẫn khô hạn ít tuyết, nhưng cho dù là mùa đông ấm, thì mùa đông chính là mùa đông, cũng giết sạch vạn vật, cây lá khô héo, cỏ trắng gãy khô, có màu xanh gì mấy.
Giếng trong rất nhiều thôn đều khô hết trơn rồi, uống nước cũng khó khăn, đều đến dưới kênh để đào giếng, đào ra được mạch nước ngầm thì mới uống nước được.
Đại đội Tiên Phong còn đỡ, trong thôn có hai giếng nước, nước sinh hoạt thì đến sông Tây để gánh.
Nhìn thấy nửa hồ nước trong vắt kia, trai gái già trẻ của đại đội Tiên Phong đều cảm thấy hạnh phúc lạ thường, có cảm giác ông trời có mắt.
Hạnh phúc là gì?
Bây giờ các thôn khác đều là một phần ba bột thân nông sản cộng một phần ba lương thô công một phần ba các loại rau khô, hạt dẻ nhồi thành màn thầu ăn, ăn đến mức người nào người nấy táo bón đau bụng, còn bọn họ thì vẫn có thể ăn lương thô ăn đến mức no bảy phần.
Đây chính là hạnh phúc!
Vậy nên cho dù mấy nhà ăn của đại đội Tiên Phong đều đổi thành mỗi ngày ăn cháo đặc làm chính, mỗi bữa chỉ ăn no khoảng sáu bảy phần, các thành viên cũng không có nhiều ý kiến lắm.
Ban đầu còn có vài hộ gia đình không vui, cảm thấy bây giờ làm việc với đội hai, sao lại không cho ăn no?
Đây là đội sản xuất thứ nhất của cả huyện mà!
Kết quả bị người ta chửi vài lần, rồi trải nghiệm thêm vài lần những họ hàng sắp đói chết đến mượn cơm dư, thì cũng không có ai oán trách không ăn no nữa, dù gì so với lúc ngày trước Trương Căn Phát cho ăn thì đúng thật là tốt hơn quá nhiều rồi.