Đinh Đại Tráng vừa muốn nói kêu cô ấy phụ cứu bà nội vào trong nhà, kết quả là cô lại quay người vào trong, nếu mà không phải là con chó kia chặn ở trước cửa, nó thực sự muốn xông vào xin đồ ăn.
Mạc Như suy nghĩ bà cụ đói quá, khô quá thì không được, bèn dùng nước sôi nấu một chén bột mì rang ra, cô kêu thằng nhóc lớn đỡ bà nội lên, cạy miệng ra cô đổ vào trong cho uống.
Bột mì nấu, chính là bột mì được rang ra, có một mùi thơm lúa mạch thiên nhiên, được pha thêm nước sôi vào, mùi thơm được lan tỏa trong không khí.
Đôi mắt của ba đứa trẻ ngay lập tức đỏ lên!
Đại Tráng vui mừng như dại, dùng thân đẩy hai đứa em ra, “Để tao cho!”
Không chờ Mạc Như đồng ý, hai tay nó cướp lấy cái chén, cũng không màng đến người khác, cúi đầu tự mình uống hết vào.
Hai đứa trẻ còn lại nhìn thấy nó như vậy, cũng khóc la lên giành giật, “Em cũng muốn, em cũng muốn!”
Mạc Như ngây người ra một chút, nếu không phải là sợ làm bột đó bị đổ, cô ấy hoàn toàn không thể nào để nó cướp mất.
Đáng lẽ muốn cứu cho bà cụ già tỉnh, sau đó mình lại quay về mang ít khoai lang khô và nước nóng cho bọn nó, nhưng lại không ngờ thằng nhóc này lại dữ đến mức như vậy.
Trong cơn tranh giành, bọn nó đập bể chén ở trên mặt đất.
Nhị Tráng và Tam Tráng nằm trên mặt đất liếm những mảnh vỡ.
Mạc Như thấy vậy lạnh lùng nói: “Các người là người của đại đội nào, bây giờ tôi kêu người đến bắt các người về.”
Lúc này tùy ý ra ngoài, nếu như mà bị ghép một tội “lưu manh” thì đủ để chịu đó.
Đinh Đại Tráng sợ cô ấy bắt mình đền chén, ngay lập tức la lớn lên bị chó cắn rồi kêu cô ấy đền.
Chu Thất Thất ở bên cạnh hiếu kỳ nhìn lấy, cười ha ha, “Bát~”
Bát Bát nghe thấy mệnh lệnh của nó, ngay lập tức vồ lên cắn Đinh Đại Tráng.
Không thể để người ta vu oan mình cắn người như vậy!
Ba đứa nhóc ngay lập tức bị dọa đến mức khóc òa lên.
Nhà kính trồng nấm cách nhà Mạc Như khoảng hai trăm mét, bọn nó la làng lên như vậy, Đinh Lan Anh đang làm việc nghe thấy động tĩnh vội chạy ra xem thử.
Chị ta cứ tưởng là có con nít ăn hiếp Chu Thất Thất bị chó cắn.
Kết quả vừa nhìn một cái, ba đứa nhỏ này sao mà nhìn quen vậy?
Lại nhìn thêm một cái, trời mẹ ơi, không phải là ba đứa cháu trai của chị ta sao?
Chị ta vội chạy qua, “Đại Tráng à, sao các cháu lại đến đây?”
Nhìn thấy cô Hai, ba đứa nhóc cũng được xem là gặp người thân rồi, vồ lên rồi bắt đầu khóc, khóc lóc các kiểu nào là ở nhà đói chết rồi, khóc Mạc Như dữ dằn, thả chó cắn nó v.v…
Thế nhưng lại không hề nhắc đến bà cụ Lý ở bên cạnh.
Mạc Như nhìn bọn nó, không hiểu nhà họ Đinh có thể dạy Đinh Lan Anh hiểu chuyện đến như vậy, tại sao cháu trai thì lại tệ như thế chứ?
Rất nhanh Đinh Lan Anh đã nhìn thấy người mẹ già của mình, la lên một tiếng, vội đỡ bà cụ Lý lên, nhấn huyệt nhân trung rồi vuốt ngực.
Bà cụ Lý thở dài một tiếng rồi tỉnh dậy, nhìn thấy Đinh Lan Anh bèn ôm nhau khóc lóc, “Anh Tử à, mẹ tưởng là không gặp được con nữa rồi.”
Đinh Lan Anh nhìn Mạc Như một cái, rất muốn Mạc Như chủ động nói giúp chị ta đỡ mẹ vào trong nhà.
Nhưng mà Mạc Như lại không hề có ý đó.
Cách làm của ba đứa nhóc này khiến cô rất không thích, nếu vừa nãy cậu nhóc lấy chén ngay lập tức cho bà nội uống, cho dù uống hai miếng rồi mình uống, thì cô cũng sẽ không hề do dự lấy chén thứ hai và chén thứ ba ra.
Nhưng mà rõ ràng thằng nhóc này ích kỷ vô cùng, nếu như bị nó nhìn ra mình có một chút lòng thiện, thì sẽ ngay lập tức bị leo lên đầu ngồi.
Cô ấy sẽ không vì giúp đỡ bà cụ Lý, mà liên quan với một tên cực phẩm nhỏ như vậy đâu.
Đinh Lan Anh thấy Mạc Như không có ý giúp đỡ, bèn nói: “Sỏa Ni à, có thể giúp chị bưng một chén nước cho mẹ chị uống không.”
Mạc Như nhìn về phía Đinh Đại Tráng, “Mang chén qua đây.”
Đinh Lan Anh lúc này mới nhìn thấy ở trên mặt đất có một cái chén bị vỡ, đồng thời còn có một ít vết dơ màu nâu đậm, rõ ràng là lúc nãy Mạc Như đã cho bọn nó ăn đồ ăn, nhưng mà kết quả thì không vui vẻ gì mấy, chị ta ngay lập tức cảm thấy đau hết cả đầu, bèn nói Đại Tráng một câu không được xem là trách móc.
Đình Đại Tráng ngay lập tức không vui vẻ, méc rằng Mạc Như thả chó cắn nó.
Chu Thất Thất ở bên cạnh cười khì khì, dáng vẻ sắp thả chó hành hung nữa.
Mạc Như cũng không nhẫn tâm nhìn thấy bà cụ thực sự có chuyện gì, “Chị dâu à, em phụ chị đỡ bác cả qua bên đó đi.”
Cô quay người lại khóa cửa, kêu Chu Thất Thất đi theo cô qua nhà phía Nam.
Đinh Lan Anh thật ra muốn đỡ mẹ chị ta vào nhà kính trồng nấm ngồi một chút, nhưng mà chị ta không mấy dám mở lời với Trương Thúy Hoa lắm.