Chương 913: Ăn ké (3)
Dù gì bây giờ trong nhà cũng không có lương thực, thêm đồ ăn đều nhờ Mạc Như hỗ trợ, chị ta đưa bốn người về, vậy thì ai không ăn cơm để tiết kiệm cho bọn họ chứ.
Chị ta cảm thấy mẹ chồng chắc chắn sẽ không hề khách sáo đuổi bọn họ ra ngoài.
Đáng lẽ chị ta cảm thấy Mạc Như chắc là có khả năng giúp đỡ, dù gì vừa nãy cũng cho đồ ăn rồi, nhưng mà nhìn dáng vẻ Mạc Như dường như lại không muốn giúp, chị ta lại không mở lời được.
Rõ ràng là người ta không thích, mình còn dò hỏi, thì Mạc Như là từ chối thẳng hay là đồng ý một cách không vui vẻ chứ?
Vậy nên chị ta không mở lời được.
Trong tháng chạp đã không có việc nông để làm, Trương Thúy Hoa làm việc ở nhà ăn, Chu Thành Nhân đi tìm các ông cụ để đan chiếu đan giày cỏ, các con nít đi học đến nhà ăn chơi, ở nhà chỉ có Trương Cấu và đứa con gái hơn ba tháng của chị ta ở đó.
Nghe thấy động tĩnh Trương Cấu hiếu kỳ ra nhìn, “Chị dâu hai, nhà mình có khách đến à?”
Vừa nhìn là chị ta biết ngay là chuyện gì, chắc chắn là thôn nhà họ Đinh không có cơm để ăn, nhà ngoại của chị dâu hai đến ăn xin đây mà.
Hừ!
Đinh Lan Anh mặt dày đưa bà cụ Lý vào trong nhà của mình, lại móc hết tất cả những đồ ăn vặt mà bình thường Mạc Như cho các con ra, cho người già và con nít ăn lót dạ một chút.
Chu Thất Thất bình thường ngoại trừ ăn trứng gà ăn cháo gạo với bột, thì còn có không ít những đồ ăn vặt khác, đều là Mạc Như làm cho nó.
Mạc Như làm cho nó cũng không keo kiệt, cũng sẽ chia một ít cho những đứa nhỏ khác.
Đại Tráng la làng lên nói: “Cô Hai à. mau cho tụi cháu ăn cơm đi, đói chết rồi.”
Đinh Lan Anh rất khó xử nói: “Chờ một chút, nhà ăn vẫn chưa dọn cơm, ở nhà cũng không có đồ ăn đâu.”
Bà cụ Lý bèn an ủi mấy đứa nhỏ, kêu bọn nó chờ một chút.
Đinh Đại Tráng không nhịn được la lên: “Cháu đi dọc đường mệt chết đi được, đói chết đi được, đã mấy ngày rồi không ăn gì cả, không phải nói nhà cô Hai có trứng gà và nấm để ăn sao? Nhà bên cô còn có nồi, mau nấu trứng gà và nấm cho cháu ăn đi, cô Hai à, cháu sắp đó chết rồi.”
Nhị tráng không nhịn được: “Vừa nãy anh còn giật một chén bột nữa đó.”
“Nói bậy, đó chỉ là một chén nước lau nồi mà thôi, làm gì có bột”
Mạc Như nghe vậy cười lạnh lùng một cái, bèn đưa Chu Thất Thất đi mất, cô không muốn nhúng tay vào chuyện này đâu, bước đến cửa còn nghe Đinh Đại Tráng nói muốn lấy trứng gà ăn.
Đối với đứa cháu trai lớn được cưng trong lòng của ông bà nội này, Đinh Lan Anh hơi đau đầu Trước giờ chị ta cứ tưởng Đại Tráng tuy được nuông chiều, nhưng mà cũng khá hiểu chuyện, lúc này sao mà khiến người ta đau đầu đến mức như vậy?
Lần trước chị ta về nhà ngoại, nó còn chu đáo quạt đuổi muỗi cho chị ta, tuyệt đối không phải là dáng vẻ vô lý như bây giờ, chỉ màng đến chuyện ăn của mình.
Trứng gà ở nhà có, ở trong cái thau nhỏ của nhà bà cụ, ngoại trừ Mạc Như và Chu Minh Dũ ra, người khác không ai dám đụng cả.
Ngày trước Đinh Lan Anh không cảm nhận được, lúc này mới cảm nhận được khoảng cách của mình với Mạc Như khi ở nhà.
Đương nhiên chị ta cũng biết chị ta có khoảng cách với Mạc Như, đó là trứng gà mà Mạc Như kiếm được từ việc làm chuồng nuôi gà, chị ta cũng không thể so sánh được, vậy nên trong lòng không hề ghen tị với Mạc Như, chỉ là khó tránh sẽ cảm thấy mình vô dụng, cuộc sống này khó khăn đến mức khiến người ta đau lòng.
Cho dù bọn họ là đội sản xuất tốt nhất cả huyện, thì mẹ và các cháu trai của mình đến, mình cũng không lấy được một miếng ăn ra.
Trên lý trí thì biết, trên tình cảm thì khó chịu, dù gì nhìn thấy mẹ ruột và ba đứa cháu trai của mình đói đến mức như vậy, thật sự là chị ta cũng sắp đứt hết cả ruột.
Trương Cấu bước qua từ gian phía tây, đưa cho chị ta nửa chén hạt khoai lang, “Chị dâu hai à, đây là đồ ăn vặt mà Sỏa Ni cho Lan Tử Nhi, mang cho bác cả và mấy đứa nhỏ ăn đi.”
Nói xong chị ta đưa đầu vào trong nhìn nhìn, nhìn thấy mặt ba đứa nhóc con đầy ngưỡng mộ, không nhịn được qua nói chuyện với bọn nó.
Một chút sau, Trương Thúy Hoa nhanh chân bước về, phía sau còn có ba đứa Hoa Cúc.
Đối với việc mấy người bà cụ Lý đến, Trương Thúy Hoa vừa kinh ngạc vừa phòng hờ, không ngờ không phải là ba mẹ của Trương Cấu đến trước, ngược lại là nhà của Đinh Lan Anh.
Bà ấy cũng không khinh miệt, chỉ là cảm thấy kỳ lạ, đáng lẽ bà ấy tưởng rằng ba mẹ Trương Cấu sẽ đến khóc than xin lương thực trước.
Bà ấy cũng nghe nói bên ngoài khó khăn, không nói điều gì khác, mùa đông năm nay thôn nhà họ Chu cưới được vài cô vợ, rất nhiều hộ gia đình đều không lấy sính lễ, đưa con gái qua thẳng, chỉ mong là sau khi lấy được giấy kết hôn và được phiếu vải thì có thể cho nhà ngoại.