Chết tiệt, thật sự là muốn để ông ta thư ký đại đội đói chết mà!
Những thành viên vui vẻ nhất của Đại đội tiên phong không ai khác chính là các xã viên của đại đội tiên phong, Chu Thành Chí mặt đen kích động mà đỏ bừng lên, hai mắt ngơ ngác nhìn miệng thư ký Lữ.
Hãy hứa chắc chắn a!
Lữ thư ký rất sảng khoái, sẵn sàng nói: “Đợi khi huyện Cao Tiến chúng ta có máy kéo, nhất định sẽ chỉ thị cái đầu tiên cho đại đội tiên phong.”
Liễu Hồng Kỳ và Tướng Ngọc Đình cũng vui mừng khôn xiết. Việc trao nó cho đại đội tiên phong không khác gì là trao cho công xã Hồng Kỳ.
Tuy nhiên, Lữ thư ký biết lúc này ở đâu có máy kéo, có một số máy nhập khẩu, nhiều nhất là dùng trong quân đội biên cương để khai khẩn đất hoang, không thể đưa đến chỗ khu vực canh tác nuôi trồng thuần thục như bọn họ được.
Tất nhiên, nhà máy sản xuất máy kéo đầu tiên ở Lạc Dương đặt viên đá xây dựng vào tháng mười năm 1955, trải qua mấy năm nay nói không chừng cũng ổn ổn rồi. Đợi khi máy kéo trong nước được đưa vào thị trường, huyện Cao Tiến chắc chắn sẽ có, vậy anh nhất định sẽ đưa cho đại đội tiên phong.
Nói lời giữ lời mà.
...
Chớp mắt đã mùa xuân năm 1960.
Có câu “Tháng giêng tươi tốt, tháng hai buồn, tháng ba xanh xao vàng vọt, tháng tư chết đói.”, muà xuân thời kỳ giáp vụ, dân đói vô số kể, còn khó chịu hơn rất nhiều so với mùa đông. Cũng may hiện tại có bánh ngô hấp cứu đói, tuy rằng vẫn chưa no nhưng có thể đảm bảo đói nhưng không chết được. Vì thế tinh thần của các xã viên cũng không tệ lắm.
Chừng qua mồng hai tháng hai, cảm nhận được hơi thở của mùa xuân, người già, trẻ con bắt đầu xách giỏ xuống đất nhổ rau rừng, rễ cây đinh lăng, dù sao cái gì có thể ăn được thì hái cái đấy về.
Những năm trước, Trương Thúy Hoa là người tích cực nhanh trong việc hái rau rừng. Nhưng năm nay lại không đi, thậm chí bà cũng không cho bọn trẻ đi. Không chỉ nhà bà, cả đại đội tiên phong đều không đi. Đây là điều mà Chu Thành Chí yêu cầu, đội của mình vẫn còn thứ để ăn, không cần phải đi giành giật chút rau dại với người dân thôn bên ngoài.
Sau cùng, Trương Thúy Hoa quyết định sắp xếp việc cưới vợ cho con trai thứ tư, người được chỉ định là con gái Vương Kim Thu của Sa Ụ gia đình nhà Đại Vương.
Năm ngoái nhà họ Vương nhiều lần bày tỏ thích Chu Minh Lâm, chỉ cần nhà họ Chu đồng ý thì có thể kết hôn càng sớm càng tốt. Trương Thúy Hoa vì giận chuyện con trai và Khám Yến Nhi, muốn để con trai chờ một vài năm.
Phạm sai lầm chung quy lại phải được dạy cho một bài học!
Nhưng nhà họ Vương chưa bao giờ từ bỏ, sau năm mới lại nhắc đến, kỳ thực không chỉ có nhà họ Vương luôn muốn kết hôn với nhà Chu gia, nhất là từ khi Mạc Như và Chu Minh Dũ phát minh ra bánh ngô hấp cứu đói, đã mở ra một làn sóng thăng trầm mới, chỉ là Trương Thúy Hoa vẫn luôn không mở miệng mà thôi.
Tại thời điểm này, bà nhìn con trai mình trở nên thành thật và vào tháng hai, Trương Thúy Hoa đã nói chuyện đính hôn cho con trai của bà. Tuy nhiên, bà cũng đã nói rõ với gia đình nhà họ Vương trước để không xảy ra hiểu lầm, đến lúc đó lại than phiền, phàn nàn.
Nhà họ Vương hoàn toàn không quan tâm chuyện này, đừng nói chỉ là chưa thành thân, cho dù là ly hôn rồi bọn họ cũng không để tâm!
Làng ngoài cũng biết bao nhiêu người đang xếp hàng chờ kia.
Cứ như thế, cuộc hôn nhân của Chu Minh Lâm đã được giải quyết ổn thỏa.
Mặc dù nhà họ Vương nói không cần của hồi môn, chỉ cần đôi vợ chồng trẻ sống qua ngày là trên hết, không có gì sánh bằng. Nhưng Trương Thúy Hoa không lợi dụng, còn đề nghị chủ động tặng một tấm vải móc.
Lúc này không có dự trữ đất đai lương thực, tự nhiên cũng không có bao nhiêu của hồi môn, cho nên quyết định cho vài thước vải, một tấm vải móc cũng xem là không tệ rồi.
Nhà người khác lo một tấm móc vải cũng phải vất vả chắp vá lung tung, giật đầu cá, vá đầu tôm cũng không lo nổi, Trương Thúy Hoa đương nhiên không lo gì. Phiếu vải năm ngoái bà đã đổi thành vải, phiếu vải năm nay trực tiếp đưa cho nhà Vương Gia.
Sau khi định xong, hai nhà âm thầm tìm người xem ngày, hẹn ngày hai mươi mốt tháng năm sẽ tổ chức đám cưới, sau khi bận rộn thu hoạch vụ lúa mì xong.
Kết quả, Chu Minh Lâm ở bên này vừa quyết định xong thì có tin truyền đến của Khám Yến Nhi bên đó. Cô ấy và Chu Minh Quân cũng định ngày rồi. Ngày cưới sớm hơn Chu Minh Lâm một tháng.
Các xã viên thấy rằng chắc hẳn sẽ náo nhiệt lắm.
Nhưng Trương Thúy Hoa hoàn toàn không coi trọng chuyện này, vẫn là phải làm gì thì đi làm chuyện ấy. Bà biết Lý Quế Vân sớm đã có ý như thế kia, bà biết bà ấy cũng sẽ không cố chấp, tự nhiên bà cũng sẽ không tính toán thiệt hơn.
Hơn nữa Lý Quế Vân cũng đến để hỏi ý kiến của bà.