Mặc dù nhà họ Khám có lẽ là có ý như vậy, nhưng bà cũng không để tâm đến nhà họ Khám, “Dì ba nó là chị em dâu với chúng ta nhiều năm như vậy, ai cũng hiểu tính khí của người đấy rồi, cô muốn làm gì thì cứ làm, tôi không sao.”
Lý Quế Vân vui vẻ đi chuẩn bị, cảm thấy Minh Quân nhà mình có thể lấy Khám Yến Nhi về làm dâu thật là cầu được ước thấy.
...
Tuy rằng mùa đông năm vừa rồi có hai trận tuyết rơi dày đặc, nhưng bắt đầu xuân thì luôn khô ráo, Chu Thành Chí đã quen việc ngày nào cũng bố trí người đi kéo nước tưới lúa mì.
Không ngờ rằng đợi đến khi chuẩn bị trồng vụ xuân thì có hai trận mưa trút xuống, thế nên thay vì tiếp tục tưới đất thì chỉ cần trồng trực tiếp cây xuân là được.
Chỉ là sau khi trồng vụ xuân xong thì trời lại bắt đầu hanh khô, lại phải tiếp tục kéo nước tưới đất. Đại đội tiên phong cũng đã điều tiết được tình trạng này, dù sao thì suối của bọn họ mãi không ngừng chảy, không bao giờ cạn. Dù cho có bao nhiêu người gánh nước, kéo nước đi chăng nữa thì lượng nước của suối luôn được duy trì ở mức bình bình như thế.
Bây giờ lại có bảy bể nước lớn, mỗi ngày không ngừng kéo nước, cố gắng để tưới tiêu tất cả các hoa màu, các loại cây trồng.
Trồng xong vụ xuân, Chu Thành Chí dẫn các xã viên đi ủ phân, tiếp tục đào một cái giếng lớn để chứa nước, dù sao không để cho nhàn rỗi, nhất là những nam nữ lười biếng của đội ba đội bốn, muốn ăn cơm thì phải làm việc!
Mạc Như thì lại thoải mái hơn rồi.
Mạc Như bây giờ vẫn phụ trách việc nhặt nhạnh bắt sâu bọ, nhặt bông, kiêm luôn công việc kỹ thuật viên trong nhà kính trồng nấm và trang trại gà, không cần phải xuống ruộng. Khi vụ canh xuân đến thì cô đã thu gom ấu trùng sâu bọ, dế chũi và các loại gây hại khác trong đất xử lý hết một lượt. Không chỉ ở đại đội của mình mà ngay cả những cánh đồng gần đó cũng thu qua rồi.
Để che giấu tai mắt, cô lấy chiếc cào nhỏ chuyên dùng khẩy đất, có người nghi ngờ cô có thể tìm thấy côn trùng sâu bọ không? Kết quả là đợi cô đi khỏi mọi người tìm thật kĩ, thật sự không tìm thấy con bọ nào nữa. Mà Mạc Nhu mỗi ngày đều có thể ném vào trại gà một đống sâu bọ, vậy nên các xã viên càng ngày càng tin phục.
Hôm nay, Mạc Như ở nhà đang chiên nấm làm đồ ăn vặt, lăn nấm, phết qua bột trứng rồi chiên ngập dầu cho đến khi chín vàng, bên ngoài thì giòn, bên trong thì mềm, ăn có vị thơm lại ngọt, người lớn trẻ con đều rất thích, sôi nổi nói rằng ngon như ăn thịt vậy.
Tất nhiên, ăn một bữa như vậy thật xa xỉ, khắp thôn, ngoài cô ra không một ai có đủ tài lực để thỏa mãn cơn thèm của mình.
Cuối tháng ba tiết trời đã ấm dần lên, nắng ấm, lồng lộng gió, hàng rào cây xanh trong và ngoài bức tường sân nhà cô lại đâm chồi nảy lộc. Từ đầu mùa xuân cây cỏ non xanh mơn mởn, hoa nhài vàng tươi, hoa mai trắng hồng, cành liễu xanh vàng, hoa đào hồng hồng, hoa bằng lăng tím nay lại càng thêm hoa đỏ lá xanh, đẹp đến mê hồn.
Mấy ngày trước, cây du của Trương Thúy Hoa mọc lên rất nhiều trái du, hình giống đồng tiền, đều đóng góp vào nhà ăn, gói một chiếc bánh bao chiên và hấp vài nắm cơm du tiền. Những người khác không có gì, Mạc Như lại thấy rất ngon nên ở trong không gian cất giữ để dành nhiều du tiền, cất để ăn dần. Sau cùng cây du trong thôn cũng được cô bắt sâu bọ cho. Cây du đặc biệt thu hút côn trùng, không có thuốc trừ sâu nên thường bị cắn nhếch nhác thảm hại, cơ bản cây du cũng không mọc được bao nhiêu du tiền, có bàn tay vàng của Mạc Như, những cái cây du nhỏ kia đều căng ra một các lạ thường.
Mạc Như lấy chiếc đũa dài dùng để xào nấm ra và gọi Chu Thất thất và lũ trẻ con đến ăn.
Lũ trẻ ào ào xông đến mang theo nhiều bụi, Mạc Như phẩy phẩy, xua tay cho bụi bay đi, để lại căn nhà sạch bóng trở lại.
Cô phục vụ đồ ăn cho bọn trẻ và bảo Chu Thất Thất ăn chậm thôi, không được giành giật với các anh chị em, cô đi ra sân.
Chu Minh Dũ đang đào đất trồng rau, năm ngoái Mạc Như mang về một ít đất mùn, đất trong sân càng ngày càng màu mỡ nên muốn đặt mua nhiều loại rau ăn lá.
Mạc Như đi tới lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, cùng hắn bàn bạc: “Anh tiểu ngũ, chúng ta đi lên huyện thành dạo phố đi.”
Vài ngày trước, Phó Trân nhờ Trần Cương từ tỉnh thành trở về, giúp gửi một lá dùm cho Mạc Như khi anh ta đi lên huyện thành nhập hàng, nói rằng qua đợt bận rộn này cô ấy sẽ về quê để gặp họ. Giờ cô ấy đã là bác sĩ, mỗi ngày đi làm, họp hành, đi tập huấn, tuần được nghỉ nhiều nhất là nửa ngày, không có thu xếp được thời gian về quê nên Mạc Như muốn lên thành phố thăm cô ấy.
Mặc dù cô và Phó Trân quen nhau chưa lâu nhưng họ rất hợp nhau và coi nhau như những người bạn tốt. Họ đã lâu không gặp cũng rất nhớ nhau.