Mặc dù cô ở trong thôn làng rất được kính trọng và mọi người đối xử với cô rất tốt, ngoài trừ Chu Minh Dũ, trình độ của người khác quá khác biệt so với cô. Về mặt tinh thần, nó không mang lại cho cô một cảm giác như người bạn.
Cô và Chu Minh Dũ có mối quan hệ tình cảm thân thiết, nhưng tình bạn không thể thay thế bằng tình yêu.
Chu Minh Dũ tất nhiên đồng ý.
Mạc Như lại nhờ hắn đến trại gà chọn một con gà và làm sạch lông, gà trống của trại gà ăn rất ngon, sau khi vặt lông và làm sạch sẽ vẫn còn khoảng ba cân, mang đi lên thành phố làm quà cũng có thể diện mà cũng hợp túi tiền. Cô thêm một rổ trứng gà nhỏ, một rổ nấm lớn, sau đó chọn một giỏ mầm hương thung của cây hương thung nhà mình.
Cô đã biết rằng nhà họ Phó và Khưu Gia điều kiện rất tốt, một số người nhà của họ là cán bộ của cơ quan huyện ủy, nhưng cô không khác gì trước đây, quan hệ qua lại đôi bên vốn như thế nào thì vẫn như thế ấy.
Sáng sớm hôm sau, Chu Minh Dũ xin nghỉ phép, đạp xe đạp cùng vợ đi lên huyện thành.
Tiểu Bát đi theo sau chiếc xe đạp, tiểu Cửu đang canh giữ cửa nhà, không có cách nào khác, Chu Thất Thất đi đâu thì tiểu Bát theo đấy, luôn luôn đi theo mọi lúc mọi nơi, nửa bước không rời.
Cho rằng nó thông minh và nhạy bén hơn những con chó chăn gia súc khác, còn có thể bắt thỏ rừng. Mạc Như và Chu Minh Dũ cũng không phản đối, lỡ khi trên đường kiếm chút thức ăn hoang dã vậy.
Lẽ ra họ có thể đi con đường mới lên phía bắc, vào thành phố sẽ nhanh hơn, nhưng họ muốn đi thăm dì Lý trước trên đường đi, vì vậy họ vẫn đi đường phía nam.
Dù sao cũng có xe đạp nên đi nhanh hơn trước rất nhiều.
Khi họ đến nhà Lý Nông Giang, những người đàn ông trong nhà đã đi làm, ủ phân hữu cơ rồi và lũ trẻ thì ra ngoài cắt cỏ, dì Lý ở nhà làm một số công việc vặt và chăm sóc nơi xay bột.
Lần trước khi Chu Minh Dũ và Mạc Như đến giao hàng, dì Lý vẫn còn ốm.
Hạ Trang mặc dù rất gần huyện thành, nhưng điều kiện trong nhà ăn của bọn họ kém hơn nhiều so với Chu Gia thôn. Sau tháng hai, rau dại các loại mọc lên, bánh ngô hấp cứu đói cũng dần bị cắt giảm, và nhiều người không tránh khỏi cảnh chết đói. Ngoài ra, vào mùa đông năm ngoái, Ba Lạp của nhà họ Lý đã bị đánh thừa sống thiếu chết khi trên đường đi đến thành phố, dì Lý trong lòng vừa lo lắng vừa sốt ruột nên đổ bệnh một trận, khai xuân mới tốt hơn chút.
Mạc Như đưa cho dì Lý hai cân nấm, năm quả trứng và một vài cân khoai lang khô.
Dì Lý sống chết nhất quyết không nhận, “Con ngoan, con cho dì nhiều đồ lắm rồi, không thể lại lấy của con nữa.”
Mạc Như cười nói: “Dì à, dì cũng xem như là bà ngoại của Tiểu Bát, hiếu kính với người lớn tuổi cũng là nên mà.”
Một câu nói khiến Dì Lý nước mắt lưng tròng, cứ đòi giữ họ ở lại ăn cơm.
Mạc Như đương nhiên không đồng ý, “Dì à, bọn con đi lên thành phố một chuyến, sau này lại đến làm phiền dì sau.”
Mặc dù bây giờ họ có thể mua đồ thông qua Trần Cương nhưng đường dây của Khâu Lỗi cũng không thể đứt, gián đoạn. Chỉ là từ năm ngoái khi nguồn cung thiếu, lương thực, thực phẩm khan hiếm, việc kinh doanh cũng đã bị thu hẹp đi rất nhiều. Cả hai đều rất ngưỡng mộ Khâu Lỗi, người đàn ông này trông như một kẻ cà lơ phất phơ, nhưng thực sự anh ta là người mạnh dạn, can đảm và rất cẩn trọng, và là một người kinh doanh nguyên vật liệu. Sau thời gian hợp tác lâu dài, cả hai bên đều biết cách thông cảm, lượng thứ, hiểu đối phương, chú ý không lo chuyện lãi nhỏ mà đều nghĩ về lâu về dài nên họ đã hợp tác rất vui vẻ với Khâu Lỗi và hiện tại là những người bạn rất thân.
Khi vào thành, họ gặp phải các sĩ quan tuần tra, Khâu Lỗi đã giới thiệu qua cho họ biết rồi, tự nhiên không cần tra hỏi, hai người cũng nhiệt tình chào hỏi.
Đây là chiến sĩ thi đua dám yêu cầu thư ký ban thưởng đây ư!
Ngay cả khi không quen biết hai người họ, nhìn thấy chiếc xe đạp mới như thế cũng biết là không phải người bình thường, tự nhiên cũng sẽ không hỏi han thêm gì nhiều. Xét cho cùng lúc này một chiếc xe đạp ở thời điểm này giống như chiếc Santana của những năm 1900, thậm chí còn hiếm hơn chiếc Mercedes- Benz BMW của những thế hệ sau này.
Họ đến văn phòng trị an để tìm Khâu Lỗi trước.
Anh chàng này vừa chống đầu cơ, đồng thời tự mình cũng đầu cơ, kết quả là công việc làm ăn không bị đình trệ, được thăng chức tiểu đội trưởng.
Họ bước vào sân cơ quan công an, rất nhiều người chào hỏi họ.
Bởi vì Khâu Lỗi, họ cũng quen thuộc với những người này, thêm vào đó họ cũng là chiến sĩ thi đua có tiếng, những người này đối với họ cũng rất nhiệt tình.
Kể từ khi trở thành chiến sĩ thi đua do ủy ban huyện lỵ cấp, hai người đã đến huyện lỵ vài lần, chủ yếu là để báo cáo với huyện ủy để truyền đạt kinh nghiệm.