Mặc dù Mạc Như cảm thấy mệt mỏi, không hăng hái, nhưng mỗi lần vẫn là nể mặt mà đối đáp vài câu. Mãi cho đến khi bận rộn trong vụ canh xuân, trồng trọt thì mới dừng lại. Khi họ đến huyện lỵ, bất cứ khi nào có cơ hội thì sẽ đến tìm Khâu Lỗi. Sau đó đến thăm Khâu Vân, thậm chí là còn đi đến bệnh viện huyện để khám.
Không chỉ đi thăm bạn bè cũng nghĩ rằng phải làm quen với một số người để hiểu xu hướng ở thành phố, tránh cho việc ở quê lạc hậu, không bắt kịp thời thế, cái gì cũng không biết, nhỡ chẳng may có chuyện đều không kịp ứng phó.
Khâu Lỗi mặc một bộ đồng phục màu xanh lam, đang giảng dạy một đội đầu cơ trục lợi.
Những người đó đang cúi đầu, đứng dựa vào tường, tay xách giỏ, không ai dám bắt bẻ, phản bác, đôi mắt cụp xuống và lông mày cũng rũ xuống.
“Tôi nói mọi người là không biết luật lệ hay là cố ý phạm tội? Nghiêm trị chợ đen, cơ hội. Ngày nào cũng tuyên truyền, mọi người không nghe thấy sao? Nếu như bị điếc, tôi sẽ móc lỗ tai cho các ười?”
Những người đó không dám nói lời nào, rốt cuộc bọn họ quản lý thị trường, đeo băng đỏ này chuyên đối phó với họ, cho dù bọn họ không phải quan chức thì quyền lực của bọn họ cũng không hề nhỏ. Khâu Lỗi mang theo một cuốn sổ, cắn bút chì trong miệng, lật nó ra, hỏi tên từng người một, hỏi một cô gaí tuổi teen tầm mười mấy tuổi, “Vương Ngân Thu, cô đây là lần thứ ba rồi nhỉ, Tôi đã nói gì? Nhượng bộ một hai lần thôi, quá tam ba bận, lần thứ nhất tôi nói một tiếng, lần thứ hai tôi vẫn là bỏ qua cho cô, lần thứ ba cho dù đã tịch thu hàng, thì vẫn phải lập biên bản kiểm tra giáo dục, lần thứ tư có thể sẽ phải bị đánh!”
Ngay khi nghe Vương Ngân Thu, cái tên này có phải là em gái Vương Kim Thu không?
Cô chú ý tới, liền dùng cánh tay lay lay Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ cười cười, ôm lấy Chu Thất Thất đi vào phòng, “Đội trưởng Khâu, uy phong a!” Hắn nói đùa.
Khâu Lỗi trong phòng nghe thấy tiếng, anh ta vui vẻ nói: “Ây yo, thảo nào hôm nay chim hỉ thước thủ thỉ, thì ra có con gái béo ú của tôi đến đây chơi.”
Mạc Như liếc nhìn Vương Kim Ngân Thu đó, phát hiện cô ấy rất xinh đẹp, thanh tú và có dáng người chuẩn, nhưng vì con gái dưới làng quê, phải làm việc nên da dẻ hơi sần sùi.
Vừa hỏi đã biết quả nhiên là Sa Ụ của nhà Vương gia.
Bên Chu Minh Dũ và Khâu Lỗi trao đổi với nhau vài lời.
Mạc Như nháy mắt với Khâu Lỗi một cái, Khâu Lỗi thấy cô cầu xin, tự nhiên thoải mái mà thả người, anh ta vốn dĩ cũng không muốn làm khó bọn họ một chút nào, nhưng anh ta ngoài mặt vẫn phải ra dáng thực hiện chút.
“Chiến sĩ thi đua cứu đói đã cầu xin cho mọi người thì về nhà phải ngẫm nghĩ cho thật tốt, lần sau để tôi gặp lại, nhất định sẽ tịch thu hết!”
Vài người cuống quýt đồng ý và chen lấn, tranh nhau chạy ra ngoài.
Vương Ngân Thu chạy ra ngoài lại quay đầu liếc nhìn lại, mỉm cười và cảm kích Mạc Như, xách giỏ chạy đi.
Khâu Lỗi ân cần chào hỏi rồi vươn tay ôm lấy Chu Thất Thất, đặt cô bé lên khuỷu tay rồi nhấc bổng cô bé lên cao, “Con gái, muốn ăn gì nào, cha nuôi mua cho con.”
Chu Thất Thất là một cô bé đặc biệt, hiếm thấy, người đã kết hôn hay chưa kết hôn đều muốn làm cha nuôi, mẹ nuôi của cô bé.
Chu Thất Thất bây giờ đã ba tuổi, dáng người đã cao hơn rất nhiều, không còn mập mạp như lúc nhỏ nhưng vẫn tròn trịa, đáng yêu, khuôn mặt trắng trẻo, dịu dàng như trái táo hiếm thấy.
Tất nhiên sự thay đổi lớn nhất của cô bé không phải là vóc dáng, cũng không phải béo hay gầy mà là năng lực có thể đi và đã biết chạy nhảy. Cái miệng nhỏ nhắn rất biết cách nói chuyện, ai cũng nói rằng cô bé nhanh nhẹn hơn một đứa trẻ năm sáu tuổi.
Chu Thất Thất thích mọi người ôm cao cô bé lên cao một chút, có thể cùng người khác tán gẫu, không thích ngẩng đầu lên tán gẫu nói chuyện với người khác. Trừ khi là những người thân cận như cha mẹ cô bé, nếu ai muốn trên cao nhìn xuống mà muốn nói chuyện lâu với cô bé, thì đó là chuyện không thể được.
Chu Thất THất: “Thịt lợn kho tộ!”
Cô bé từ khi mọc răng, bản thân cô bé đã muốn ăn thịt, ăn cá, tất cả món ngon trên đời, nhất là thích món thịt quay giòn mà mềm tan trong miệng, không cần nghiến răng nhai nên cô bé càng thích hơn.
Khâu Lỗi nói một cách đắc ý: “Biết con thích ăn, cha nuôi đã làm cho con vài phiếu thịt, lát nữa chúng ta đi cắt thịt nhé.”
Kể từ khi Chu Thất Thất lớn hơn và ăn được thịt thì Mạc Như đã thêm vé thịt vào danh sách bán lại.
Dù cho có nuôi gà ở nhà nhưng cũng không thể giết mãi, vẫn là mua thịt thì hợp lý và tốt hơn.
Khâu Lỗi cũng chủ động, mỗi lần nửa cân cũng không hề nhiều, một hai cân cũng không chê ít, thậm chí phiếu thịt của chính mình đều giữ lại, khi mẹ Chu Thất Thất đến thì gửi về cho cô bé ăn.