“Cảm ơn bố nuôi Khâu, đợi con kiếm được tiền, con mua đồ ngon cho cha ăn.” Chu Thất Thất bắt đầu bánh vẽ cho người.
Khâu Lỗi rất vui vẻ, “Con gái tốt, cha nuôi đợi ngày đó a, con gái tôi là tốt nhất.”
Mạc Như và Chu Minh Dũ: “Được rồi, đừng tỉ tê vô tận nữa, muốn con gái thì tự mình kết hôn mà đẻ lấy một đứa.”
Vừa nói đến kết hôn, khóe miệng Khâu Lỗi rũ xuống ngay, “Nếu cô ấy muốn gả, tôi lập tức cưới ngay, ngày mai tôi sẽ sinh một đứa em trai, một cô em gái cho Thất Thất.”
Khâu Lỗi thích Phó Trân, nhưng Phó Trân chỉ coi anh ta như một người thân, cơ bản không có ý đó.
Khâu Lỗi cũng rất cứng đầu, cô ấy không chịu gả, anh ta cũng không chịu lấy, khi có thời gian thì sẽ đay nghiến cô ấy, nghĩ rằng gái ngoan sợ dây dưa chồng con, cô ấy nói không muốn gả cho người ta, nói không chừng, biết đâu một ngày nào đó đột nhiên muốn cưới thì sao?
Mạc Như và Chu Minh Dũ cũng biết chuyện của bọn họ, nhưng từ trước đến nay không nói gì.
Sau khi trò chuyện một lúc, Mạc Như và Chu Minh Dũ nói rằng đến cửa hàng bách hóa trước để mua một vài thứ.
Khâu Lỗi nói: “Anh trai tôi đang đi làm, hai người đi đi, tôi dẫn con gái đi cắt thịt, hai người gọi Phó Trân đến nhà anh tôi ăn cơm nhé.”
Hai người đồng ý và vẫy tay tạm biệt Chu Thất Thất.
Chu Thất Thất chỉ chỉ Tiểu bát: “Đi!”
Tiểu Bát có chút không muốn chia tay cô bé, nhưng chủ nhân bảo, dặn dò nó không dám làm trái, đành đi theo xe của Mạc Như và Chu Minh Dũ.
Phải chăm sóc, bảo vệ cha mẹ của chủ nhân thật tốt.
Khâu Lỗi đặt nệm bông lên ghế sau, rồi đặt Chu Thất Thất lên trên, thồ cô bé đi cắt thịt.
Thịt và rau ở huyện lỵ đều là ở các nông trường rau quốc doanh, không phải giống cung ứng và tiếp thị như của hợp tác xã.
Chở Chu Thất Thất, Khâu Lỗi rất là đắc chí, tự hào, khi gặp ai cũng nói đây là con gái của mình, còn hỏi người ta cô bé có xinh không. Sau khi đi một vòng chợ rau, cắt lấy một cân thịt, lại mua một chút rau và đậu phụ. Sau đó chở Chu Thất Thất đến bộ phận thực phẩm mua một ít đồ ăn vặt.
Trên đường đi anh ta tự hào nói :”Con gái, may là có cha nuôi của con đây, nếu là người khác, thịt này và rau là không mua được đâu.”
Từ nửa cuối năm ngoái, nguồn cung ngày càng eo hẹp, chợ rau quốc doanh nhà nước không đủ cung cấp rau thịt nên không thể mở cửa cả ngày được.
Bây giờ đều phải mở cửa lúc tám giờ sáng và đóng cửa lúc hai giờ chiều. Thiếu thịt và rau nên nếu như đến muộn thì sẽ khó có thể mua được gì. Tuy nhiên, vì thân phận đặc biệt của anh ta, anh ta cùng với nhân viên làm việc ở đây giao dịch hàng ngày, có chút quen biết, và buôn bán với nhau, vì vậy anh ta không những mua được thịt mà còn được nợ phiếu thịt nửa cân, khi gặp lại sẽ trả sau.
Anh ta không có gì để khoe khoang với người khác, vì vậy anh ta thích khoe Chu Thất Thất và muốn xây dựng hình ảnh đẹp, cao to trong mắt con gái nuôi.
Cho dù không bằng cha mẹ ruột nhưng cũng phải cao hơn những người cha nuôi khác mới được.
Chu Thất Thất dùng lực gật đầu: “Cha nói, mặt của cha nuôi cũng to thật!”
Khâu Lỗi: “...”
Anh ta đưa Chu Thất Thất lại mua một ít đồ ăn nhẹ và nửa cân kẹo, bỏ vào túi nhỏ đưa cho cô bé, “Đây là đồ tốt để xuất khẩu và để bán trong nước, hợp tác xã dưới quê không có đâu, con mang về nhà ăn dần.”
Chu Thất Thất có chút xấu hổ: “Cha nuôi, cha giúp con giấu đi.”
Bỏ vào trong túi, mẹ cô bé liếc mắt là có thể nhìn thấy rồi.
Mẹ nói rằng mỗi ngày chỉ được ăn một viên kẹo, nhưng cô bé rất muốn ăn hết trong một ngày a!
Đúng vậy, Chu Thất Thất không chỉ thích ăn thịt mà còn thích ăn đồ ngọt, nên luôn là không đủ.
Dù Mạc Như sợ rằng răng sẽ bị sâu nếu ăn quá nhiều kẹo nhưng cô bé không muốn thỏa hiệp.
Mạc Như sợ răng sâu, trong môi trường khan hiếm vật chất, quần áo và thức ăn khan hiếm như vậy, nếu Chu Thất Thất ăn kẹo và sâu răng thì thật là... nhất định sẽ bị chỉ trích, kết tội phương thức sống lỗi sối tư bản chủ nghĩa.
Cô trực tiếp nói với Chu Thất Thất rằng hợp tác xã không bán, nhưng không dễ dụ, Chu Thất Thất đến đại lý hỏi thăm, chốc lát mới dò hỏi được chút chuyện ở hợp tác xã, nghe ngóng rất kĩ càng.
May mắn là cô bé cũng biết nguồn cung cấp đang hạn chế lượng kẹo, nhà họ có những thứ như thế này thì cha mẹ đã rất có năng lực, khả năng rồi, những nhà khác không thế nhìn thấy một viên kẹo quanh năm.
Cô bé có thể một ngày một viên kẹo, hài lòng, mãn nguyện!
Tuy nhiên, cha nuôi một lúc cho nhiều như thế, vẫn là rất vui sướng rồi! Nếu để mẹ tịch thu hết, nhất định sẽ không được ăn tùy tiện, thoải mái, làm sao đây a?
Khâu Lỗi vỗ ngực hứa hẹn, “Con yên tâm nhé, trở về cha nói với cha mẹ con, đều cho con đem về, mỗi ngày ăn hai viên.”