Cô mơ hồ nhớ ra Chu Minh Dũ từng nói lúc này đây chắc hẳn đã có than tổ ong rồi.
Phó Trân nghĩ Mạc Như hiếm thấy đồ này nên nói: “Nhà máy giấy của hai người không phải có thể xin được than sao? Để anh rể tôi giúp cậu làm một cái lò, mùa đông có thể đặt ở trong phòng làm bếp, rất thuận tiện.”
Mạc Như hỏi tại sao không có than tổ ong.
Phó Trân không hiểu những việc như củi, gạo, dầu, muối, Phó Dung đáp: “Có, từ địa khu chuyển qua, năm ngoái nói là huyện thành chúng ta cũng sẽ đổi từ than hòn sang than tổ ong, nhưng là máy móc vào không dễ, nhân công quá chậm ước chừng năm sau cũng tầm tầm sẽ có.”
Chắp nắm than tổ ong thủ công thật sự là quá chậm, vì thế Mạc Như không hỏi thêm nữa.
Một lúc sau, Khâu Vân quay lại, mang theo những thứ mà Mạc Như mua về, còn lấy thêm hai chai rượu từ nhà máy cao lương huyện, bảo Chu Minh Dũ mang về đưa cho cha uống.
Anh ta nói: “Lẽ ra tôi có thể mua thêm hai chai nữa, nhưng bây giờ eo hẹp quá.”
Hai năm nay thiếu thóc, lương thực, nhà máy rượu một thời gian không mở được, lại tiếp tục giảm quy mô không ngừng.
Chu Minh Dũ cười đáp: “Anh Khâu Vân, nhà chúng em không uống rượu, cha em nói rượu là tinh túy của ngũ cốc, lương thực, một giọt rượu là phải dùng một nắm ngũ cốc. Ông sẽ không nỡ uống.”
Lúc này đồ ăn trong bếp đã sẵn sàng, thịt trên bếp cũng thơm phức, mẹ Khâu cũng lấy hoa hòe hấp lại, đun trong nồi, nước sôi mấy phút nữa là được.
Mặc dù bây giờ vào mùa chưa có rau mấy nhưng Phó Dung vẫn làm được một bàn đầy thức ăn.
Thức ăn chủ yếu là bánh hoa cuộn nhỏ, với sợi mì nhỏ như sợi miến cùng với bắp ngô làm thành bánh, nên không cần ăn thêm mì vằn thắn bánh ngô hấp hay khoai lang khô.
Các món ăn gồm có trứng bác tráng cây hương thung, súp nấm với tỏi tây và mỡ lợn, thịt lợn kho với khoai tây, cá thu kho, tôm và rau bina, còn có một đĩa nước sốt tương nông gia, dầu mè trộn dưa chua.
Mẹ Khâu gọi mọi người ra ăn cơm, bà ấy để Chu Thất Thất ngồi bên cạnh bà ấy, Khâu Hằng ngồi bên cạnh Chu Thất Thất.
Chu Thất Thất nhìn bát thịt lớn, “Woa... giao thừa rồi!”
Mẹ khâu gắp cho cô bé một miếng thịt và một miếng thịt cá thu, kiểm tra không có xương mới cho vào bát cô bé.
Chu Thất Thất: “Bà nội, bà cũng ăn đi!”
Cô bé tự tay cầm đũa, khéo léo, thuần thục gắp cho mẹ Khâu một miếng thịt rồi nháy mắt với Mạc Như.
Mạc Như hiểu hàm ý của cô bé trong nháy mắt, nghĩa là đang nói hãy nhìn con biết dùng đũa giỏi rồi nè, có thể tự xúc ăn rồi đây.
Cô bé lại rất nhanh gắp cho Khâu Hằng một miếng thịt ba rọi nửa nạc nửa mỡ, ôn nhu nói, “Anh nhỏ, ăn thịt, bổ thịt.”
Khâu Hằng nhìn miếng thịt đầy dầu mỡ với vẻ mặt rối rắm, cậu bé liếc nhìn Chu Thất Thất một cái.
Chu Thất Thất gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, miệng đầy dầu mỡ, “Anh ăn đi a, dì nấu rất ngon.”
Khâu Hằng: “...”
Mẹ Khâu đang muốn nói Lượng Lượng không ăn thịt thì phát hiện rằng đứa cháu trai của bà đã cau mày và đưa miếng thịt cho vào miệng.
“Ây yo, Lượng Lượng nhà ta ăn thịt kìa.” Mẹ Khâu vui mừng nói.
Khâu Vân và Phó Dung cũng nghĩ thật không thể tin được, con trai bọn họ chưa bao giờ thích ăn thịt ăn cá, chỉ ăn những đồ ăn rất thanh đạm, nhạt nhẽo nên thiếu dinh dưỡng, thật không ngờ Chu Thất Thất gắp cho thế mà lại ăn rồi.
Cô bé lại gắp một miếng cá thu lớn khác, “Ăn cá.”
Khâu Hằng: “...!!!”
Tôi không ăn cá, có xương, có mùi tanh!
Chu Thất Thất đưa miếng tóp mỡ vào miệng, ăn một cách ngon lành, còn ra hiệu với Khâu Hằng, “Anh ăn đi a, thơm lắm luôn!”
Khâu Hằng cảm thâý đau mặt, vùng vẫy một lúc và tay cậu bé bắt đầu run lên.
Nhìn bộ dạng này, nếu cậu bé không ăn, cô bé có thể sẽ cắn cậu bé không?
Cậu bé gắp miếng cá to nhét vào miệng, ọe... thật tanh tưởi, không thể nôn ra, không thể để mất mặt được!
Nhai một cách máy móc, trong đầu nhớ lại mấy đoạn truyện tranh Tây Du Ký, đây đâu phải đồ ăn ngon gì đâu, rõ ràng là mấy cục đá, con cóc, con yêu tinh này!
Cậu bé nuốt xuống một cách khó khăn và nhanh chóng cắn một miếng màn thầu.
Mẹ Khâu vô cùng kinh ngạc khi thấy cháu trai mình biết cắn một miếng màn thầu to, thích thú, vui vẻ mà múc cho cậu bé một bát súp nấm nhỏ, “Đây là nấm mà cha mẹ Thất Thất mang tới, nó rất ngon.”
Chu Thất Thất rất hợp tác, gật gật, “Ăn nhiều chút cho người có tí thịt.”
Nhìn đôi mắt sáng ngời của cô bé, Khâu Hằng ảo tưởng mình đang ngày càng béo ăn, nhất thời tóc gáy lạnh dựng đứng lên rồi!
Khâu Hằng thấy cô bé chỉ ăn thịt, cá, trứng gà, không chịu ăn rau nên cậu bé gắp cho cô bé một đũa rau bina, cười nhẹ, “Em gái Thất Thất, em ăn rau.”
Chu Thất Thất:...!!!
Tôi không ăn rau!
Bắt tôi ăn rau đều là những người xấu!
Tôi là người ăn thịt!